Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Người Lữ Hành


Ghi lại chuyến thăm Hà nội năm 2000



Hồ Hoàn kiếm

 

Hà nội và Tôi

 
 

Trên chiếc Boing 777 của hăng Hàng không việt nam hạ cánh xuống sân bay Nội Bài hôm đó, tôi may mắn được ngồi bên cạnh cửa sổ, bầu trời ban mai tô vẻ mầu hồng tuyệt đẹp nhưng từ độ cao năm ngàn mét cũng đủ nh́n rỏ đất nước Việt Nam miền bắc từ trên cao.
Những đèo núi có đốm xanh, xám và trắng dưới màng mây mỏng, rồi tôi được thấy rơ rệt sông Hồng chảy dài, vừa ngắm tôi tự nói một ḿnh "Tuyết ơi. Ướt mơ của em nay đă thành hiện thực". Tôi nhớ lại, năm ngoái, tôi tự bảo ḷng năm 2000 sẽ phải là năm của Hà Nội. Cũng từ đó, Nhờ quyết tâm mà hôm nay tôi đang trong ṿng tay của Hà nội.

Khi tôi ra cữa sân bay Nội Bài đă 10giờ 20 sáng, tôi đi thẳng ra lấy taxi về thành phố Hà Nội v́ không có người đến đón ḿnh, tôi lựa một ông tài xế hơi lớn tuổi với nét dễ thương, ông tiếp lấy valise to lớn của tôi để trong kốp xe, rồi ông mở cửa xe mời tôi với nụ cười tươi.

Tôi khẻ nói với ông bằng nụ cười xă giao :
_ Cám ơn bác
Ông, với đôi mắt ngạc nhiên, khẻ hỏi bằng một dọng bắc dễ nghe và êm tai.
_ Về đâu thế ?
_ Cho con về Hà Nội nhé !

Ông lai tḥ lỏ đôi mắt nh́n tôi một lần nửa.

_ Người ǵ mà nói tiếng việt rành thế ?
_ Dạ, con là người việt ăn nước mắm lai Pháp ạ.
Ông miễm cười khi nghe tôi nói.
_ À, đi bao lâu thế ?
_ Dạ nhiều năm rồi bác à.

Suốt đoạn đường trên 30 km từ sân bay tới khách sạn trong khu phố mới của Hà nội, vừa ngắm phong cảnh thôn quê tôi vừa hầu chuyện với ông tài, ông có vẻ hài ḷng hơn lúc nảy và luôn luôn miễm nụ cười, con đường đưa tôi đi vào ḷng Hà Nội từ từ mở cửa đón chào đưa tôi vào cơi ước mơ.
Chiếc xe ngừng trước cửa khách sạn, ông phụ với tôi một tay và hài ḷng, tôi trả tiền cho ông, ông từ giả tôi bằng một nụ cười.

Sau khi ông tiếp tân lấy sổ thông hành của tôi ghi vào sổ và cất vào ngăn tủ, có một ông giúp việc đến mang hộ chiếc valise tôi lên pḥng, rất hài ḷng khi pḥng tôi được sáng sủa và đày đủ tiện nghi.
Sau khi tắm xong tôi đi ngũ ngay tù t́ v́ suốt cuộc hành tŕnh ngồi trên máy bay tôi không tài nào ngũ được.

Khi thức giấc th́ mặt trời đă về chiều, tôi ra ngoài, từ khách sạn nằm trên con đường Hai Bà Trưng không đầy 5 phút đi bộ là tôi đă tới Hồ Hoàn Kiếm, tôi chiêm ngưỡng rất là sung sướng, tôi nhớ lại các nhà văn mà tôi đă được đọc qua như Khái Hưng, Nhất Linh, Nguyễn Thị Ngọc Hoàng v.v. Đều mô tả về Hà Nội, làm tôi say mê cho tới hôm nay, Hà Nội của tôi đây ! Nơi mà có diện tích : 921 km² với trên 2.672.122 người dân số.

So với hồi sáng th́ chiều lại lạnh hơn, có thể nhiệt độ tới 5 hay 6 độ C ǵ đó nhưng đối với tôi th́ hạp lắm v́ tôi đă quen với không khí lạnh.
Quận Hoàn Kiếm, không thua ǵ khu Nguyễn Huệ của Thành Phố Hồ Chí Minh, là trung tâm thủ đô có các cơ quan đầu năo của thành phố, các khu thương mại lớn, có các nghề thủ công truyền thống mà lại nằm trong danh mục bảo tồn di sản của quận nầy.

Tôi vào Đền Ngọc Sơn với chiếc cầu Thế Hức sơn màu đỏ thả ngang qua hồ, ngoài hiên có một bia đá với những câu thơ, có cây bồ đề, mặt hồ với bầu trời chiều đẹp vô tả, trong đền lại có rất nhiều bàn thờ và một con rùa khổng lồ được đặt trong lồng kiến rộng lớn.

Rảo bước theo con đường ven hồ, từ tháp Hoà Phong tới đền Ngọc Sơn có một quán ăn Thủy Tạ, tôi vào ăn cơm chiều, thành phố đă lên đèn , gió thổi mặt hồ lung linh dưới ánh đèn điện muôn màu khiến ḷng tôi đắm ch́m trong nổi nhớ nhà.

Đêm ấy, khi nằm xem TV, tôi ngũ thiếp lúc nào không hay, sáng lại tôi tự đặt cho ḿnh một chương tŕnh : Đi dạo Hồ Tây, tất nhiên sau khi ăn điểm tâm trên bờ hồ Hoàn Kiếm. Đi bằng xe ôm.

Từ hồ Hoàn Kiếm tới Hồ Tây cũng trên 10 cây số, một đoạn đường nhựa và một đoạn đường đất có ổ gà, nhưng tôi rất thích thú ngắm phong cảnh thành phố và ngoại ô, khi tới nơi th́ đă là 12g trưa, đây là một quần thể cảnh đẹp ở phía thành phố. Có thể v́ con đường mang tên Thanh Niên như một cái cầu bắc ngang hai hồ nước, một bên là Hồ Tây, một bên là Hồ Trúc Bạch. Đọan đường này dài 992m, đường hai lối, phân cách là một hàng cây xanh. Hai bên đường là những hàng cây phượng đỏ thắm tươi trong nắng xuân. Hàng cây liễu, cây bằng lăng. .. tôi say mê ngắm phong cảnh, thiên nhiên, cứ đứng thừ người ra như pho tượng bên cạnh đền Quán Thánh. Phía bên tay trái là Hồ Tây. Hồ rộng khoảng 500 hécta, lớn nhất trong các hồ của Hà Nội. Con đường ṿng quanh hồ dài 17 km.

Người lái xe ôm đưa tôi qua vườn Đào thôn Nhật Tân, và các đ́nh chùa, chúng tôi chỉ đi ngang qua chứ không vào v́ sợ thiếu thời giờ. Suốt thời gian xe lăng bánh tôi thầm liên tưởng tới thời xa xưa. Có lẽ các triều đại vua chúa đă xây dựng cung điện quanh hồ làm nơi nghỉ ngơi hưởng lạc. Ông lái kể cho tôi nghe nhiều chi tiết về đời sống và sinh hoạt của người dân Hà Nội và Hà Tây, những ngày lể lộc v.v.
Đứng trước mặt hồ phẳng lặng mênh mông êm ả tôi cảm thấy một cái ǵ làm tôi gần gũi, yêu thương nhất, dễ chịu và trầm lặng vô cùng, hôm ấy tôi c̣n nhớ bầu trời đẹp nắng chiếu mặt hồ lung linh trông rất đẹp.

Ông đứng ở ngoài đậu xe chờ tôi thật lâu, có chùa Trấn Quốc là ngôi chùa cổ nhất Việt Nam, được khởi dựng từ năm 541 lại có những hàng cây cao thật cao và rắn chắc khỏe mạnh, cũng nơi nầy tôi được thấy có một cây chuối cau thật dễ thương, tuy cây đă già mà c̣n mang được một buồng chuối quằng trái chín vàng tươi.

Tôi nói khẽ một ḿnh « Ôi ! đất nước tôi đẹp quá ! ». Rồi để mặc cho cảm xúc trào dâng ngập ḷng. Phong cảnh cứ mờ dần phía trước.

Khi trở ra tôi thuật lại ông lái xe nghe, ông cười khúc khích và kể cho tôi biết một câu chuyện về cây chuối nổi tiếng nhất ở vùng nầy, ông khẻ nói.
_ Bà vốn nhạy cảm lắm nên mới có nguồn căm như vậy !
Chúng tôi trở thành là một người bạn và tôi gọi ông bằng cậu Hùng c̣n ông th́ gọi tôi bằng chị .
Chúng tôi ghé vào một quán ăn b́nh dân ăn trưa, đi chơi xa mệt mỏi tôi khát nước nhiều hơn là đói bụng.
Khi chúng tôi về tới khách sạn trời đă về chiều.
Mệt mỏi nên tôi tự hứa sẽ không đi dạo phố đêm nay để đi ngũ sớm.

Ngày thứ ba : Tôi không đi chơi xa, tôi dành cho ḿnh một ngày nghỉ ngơi và đi dạo phố Hà Nội.
Thành phố với những khu phố chợ như : Từ con đường Hai bà Trưng tôi đi lên hàng Khay, hàng trống, hàng hồm, hàng Quạt, Lương Văn Can. Đi tới Hàng Bườm thi đổ xuống Tạ Hiến tôi vào khu Hàng Bạc v.v. Tôi lại nhớ tới quyễn sách ở nhà mà tôi đă đọc qua ‘’Hà Nội 36 Phố Phường‘’
Mà hôm nay tôi nhận xét thấy chợ Đồng Xuân là lớn nhất. Chợ ra đời từ năm 1889 trên địa phận phường Đồng Xuân.
Chợ nằm gần ga xe lửa đầu cầu Long Biên bên sông Hồng, chợ Đồng Xuân là điểm thuận lợi để hàng hóa bốn phương dồn về đây cũng như từ đây tỏa đi các nơi. Ở chợ Đồng Xuân là chợ bán buôn lớn nhất của miền Bắc. Chợ gồm ba tầng hiện đại khang trang, rộng răi nhưng vẫn giữ lại một phần kiến trúc mặt tiền cũ.
Tôi ở lại chợ ăn trưa và cứ đi tiếp măi đến đầu phố Hàng Mă đi thẳng sang phố Hàng Chiếu là đến ô Quan chưởng (cửa Đông Hà ) di tích c̣n khá nguyên vẹn của một trong 36 phố phường Thăng Long xưa. Mệt trời đă chiều tối, tôi trở về lại pḥng, ḷng tôi lân lân và hài ḷng, tuy tôi không mua ǵ nhiều số đồ làm quà kỷ niệm.


Sáng ngày thứ tư : Sau khi đi dùng buổi điểm tâm tôi lấy xe đến Văn Miếu – Quốc Tử Giám.
Văn Miếu là miếu thờ tổ đạo nho được xây dựng năm 1070. Sáu năm sau (1076) trong khu vực này nhà Quốc Tử Giám được dựng lên. Lúc dầu là nơi học của hoàng tử, sau mở rộng thu nhận các học sinh giỏi của con em nhân dân. Văn Miếu – Quốc Tử Giám là trường Đại học đầu tiên của Việt Nam. Sau nhiều khóa thi, đến năm 1482 vua Lê Thánh Tôn cho dựng bia đá để khắc tên họ, quê quán những người thi đỗ trạng nguyên, bảng nhăn và tiếng sĩ từ khoa thi 1442. Hiện nay trong nhà bia c̣n lại 82 tấm bia lớn. Ngoài giá trị nội dung, mỗi tấm bia c̣n là một công tŕnh nghệ thuật về chạm khắc đá. Bia được đặt trên lưng con Rùa đá để biểu thị sự tồn của tinh hoa dân tộc.
Năm ấy v́ đang tu sửa lại nên tôi không được vào trong mà chỉ vuốt ve các tượng đá Rùa và rời nơi này với tâm trạng luyến tiếc.

Để tự an ủi đêm ấy tôi dành cho ḿnh đi coi múa Rối Nước :
Là một hoạt động nghệ thuật đặc sắc của Việt Nam ḿnh, với âm nhạc cổ điền hoà với h́nh con rối múa trên nước, câu truyện tŕnh bày hôm đó tựa là Hoàn Kiếm.

Sau khi đi dạo phố đêm. Tôi trở về khách sạn.

Sáng ngày thứ năm : trời lạnh hơn mọi ngày qua, tôi đến viến Lăng Bác và Quảng Trường Ba Đ́nh :

Lăng gồm ba lớp với chiều cao 21,6m. Lớp dưới tạo dáng bậc thềm tam cấp, cấp dưới của bậc thềm là lễ đài dành cho Đoàn chủ tịch các cuộc mít tinh tổ chức ở quảng trường. Lớp giữa là kết cấu trung tâm của lăng g̣m pḥng di hài và những hành lang, cầu thang lên xuống. Lớp trên là mái lăng cũng hinh tam cấp. Mặt chính lăng có ḍng chữ ‘’Chủ Tịch Hồ Chí Minh‘’ bằng đá hồng ngọc màu mận chín.

Lăng là nơi ǵn giữ di hài Chủ Tịch Hồ Chí Minh, Người đă được UNESCO tặng danh hiệu Danh nhân văn hóa thế giới và Anh Hùng giải phóng dân tọc nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Người (189O-1990).

Đây là kết quả lao động nghệ thuật của các nhà khoa học hai nước Việt Nam và Liên Xô (cũ) tỏ ḷng tôn kính Chủ Tịch Hồ Chí Minh.

Quảng trường Ba Đ́nh có chiều dài 320 m, rộng 100 m với 168 ô cỏ xanh tươi suốt bốn mùa đă trở thành nơi trang nghiêm của Hà Nội.

Bên phía tây của quảng trường là khu lưu niệm Hồ Chủ Tịch. Nơi đó có bảo tàng Hồ Chí Minh, có ngôi nhà sàn của Người, có hồ cá, rặng cây dừa và những hàng rào cây bụt … đă đi vào thơ ca Việt Nam.


Sau cùng tôi đến Chùa Một Cột :
Tên chữ là chùa Diên Hựu ( nghĩa là phúc lành dài lâu ). Chùa được xây dựng năm 1049 thời vua Lư Thái Tông.
Chùa Một Cột nhỏ, nhưng có kiến trúc độc đáo, được tạo dáng như một bông sen từ dưới nước lên.

Cơm trưa xong là tôi đến thăm khu Đền Hai Bà Trưng nhưng không may đền đống cửa, tôi quay về với ḷng tiếc nuối vô cùng.
Tôi tiếp tục rảo bước lang thang suốt quăng đường c̣n lại, đến cuối đường lấy xe xích lô đến khu nhà thờ Ba chuông cầu nguyện tạ ơn Mẹ và Chúa, ở laị và ăn buổi cơm chiều xong là tôi trở về khách sạn ngũ một giấc tù t́ tới sáng.

Sáng ngày thứ sáu tôi đến khu dịch vụ lấy chuyến đi Vịnh Hạ Long, đảo Các Bà, Vườn Quốc Gia ở lại bốn ngày và lấy tầu thủy sang bên Hải Pḥng một ngày và mướn xe xích lô chở tôi một ṿng thành phố cho biết, tôi ra ga xe lửa lấy chuyến tầu cho kịp trở về Hà Nội ngủ một đêm, để sáng hôm sau bay đi Nha Trang.

Buổi sáng khi chia tay Hà nội ḷng tôi lưu luyến làm sao ?
Hà Nội đă đễ lại trong kư ứt của tôi biết bao là mộng mơ và thương nhớ.





Hà Nội Qua Ống Kính :

Bạch tuyết
France, Paris

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>