Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Truyện ngắn


Múa lân hay Múa sư tử ?
Quê hương qua ống kính

 

Bán buôn

 
 



Hai đứa tôi hợp lại thật là đẹp đôi, ai cũng bảo thế. Tôi hăm tám, nàng hăm hai. Tôi cao thước bảy tám, nàng thước sáu, nếu thêm giày dép phụ trợ nàng cũng chẳng thể qua được vành tai tôi. Tôi lưng thẳng, vai rộng, mặt chữ điền, mày rậm, mủi cao, nếu không như Từ Hải cũng là một đấng nam nhi không đến nổi bị các bà, các cô nhăn mày hỉnh mủi khi phải đối mặt, đối mày. Nàng thanh tao, cân đối với đầy đủ kích thước của một hoa khôi phối hợp với một gương mặt trong sáng như một vầng trăng, vầng trăng có nhưng nét chấm phá tuyệt vời của đôi mày thanh tú không tỉa gọt, đôi mắt to dài sáng long lanh dưới hàng mi cong đen tuyền, chiếc mủi thẳng , và đôi môi, ôi đôi môi xinh đẹp ngọt ngào luôn mọng đỏ như trái chín đầu mùa, y như mấy ông văn sĩ vẫn thường hay diễn tả các giai nhân.

Tôi phải dài ḍng tỉ mỉ như thế về "dung nhan" hai đứa để mọi người hiểu rằng trời đă sinh ra nàng và tôi để phối hợp thành một đôi tài tử giai nhân xứng đào xứng kép không chê vào đâu được. Trời lại c̣n thương cho chúng tôi có rất nhiều tính t́nh, sở thích giống nhau. Chả thế mà ngay trong lần gặp gở đầu tiên tại tiệc mừng tân gia của một người bạn chung giữa tôi và nàng, chúng tôi đă hợp nhau ngay bởi những điễm tương đồng đó. Cùng trốn khói thuốc mịt mờ trong pḥng khách, chiếc balcon hạn hẹp của nhà người bạn đă trở thành tụ điểm đầu tiên cho tôi và nàng khởi đầu một chuyện t́nh mà đoạn kết là một khoảng hư v6 với lời chào hẹn gặp lại trong kiếp lai sinh.

Các bạn đừng vội ngừng đọc khi được biết kết quả "thiên t́nh sử" của chúng tôi. Chuyện t́nh nào rồi cũng có lúc hạ màn khép cánh, tan vở hay thành tựu là do bàn tay của số mệnh. Nơi đây, tôi chỉ muốn các bạn cùng tôi suy gẩm để xem đúng hay sai khi hai kẻ yêu nhau thắm thiết bằng máu của con tim phải đành đoạn xa nhau v́ danh nghĩa của các đấng tối cao vô h́nh được gọi là tôn giáo.

o O o

Sau buổi chuyện vản tại nhà Phương – bạn chung của tôi và nàng – tôi đă đưa nàng về khi tan tiệc đúng với bài bản phải làm của một gả si t́nh. Rồi những ngày kế tiếp, cứ đợi dúng giờ tan sở là tôi phóng xe chạy bất kể đèn xanh, đèn đỏ – cũng may là chưa bị phạt v́ phá lệ lưu thông – chỉ để kịp đến đón nàng sau giờ dạy tại trường. Tiếp đó là những chiều dạo phố, những buổi hẹn quán kem, rạp hát. T́nh yêu của chúng tôi tăng trưởng theo tỷ lệ thời gian, cho đến một ngày kia chúng tôi cùng quyết định phải làm một việc ǵ đó trọng đại hơn. Và v́ chúng tôi là những con người biết chữ thánh hiền, biết câu lễ nghĩa nên thay v́ đưa nhau vô khách sạn "t́m hiểu cá nhân nhau" một cách cặn kẽ hơn, chúng tôi đồng ư dẫn nhau về tŕnh diện mẹ cha đôi bên cho đúng luật con nhà gia giáo.

Sau khi thỏa thuận, tôi đưa nàng về ra mắt cha mẹ tôi trước. Phải thành thật mà nói, kể từ khi mấy thằng bạn thân thường hay đến nhà tôi chơi lần lượt rủ nhau "đeo gông vào cổ" th́ mẹ tôi cũng bắt đầu ḍm chổ nầy, ngó chổ kia để chọn vợ cho tôi. Mấy cô hàng xóm được mẹ tôi ngắm nghía đầu tiên, rồi đến con gái các bạn của mẹ tôi, các cô bạn của em gái tôi cũng nằm trong mục tiêu đó. Sự náo nức của mẹ tôi là mong "có được cháu nội để ẳm bồng với người ta cho vui cửa vui nhà " . Tôi cứ để mẹ tôi tha hồ chọn lựa cho thỏa ư và tôi t́m đủ mọi cách để thoát những buổi tŕnh diện vô t́nh hoặc cố ư trong sự sắp xếp của mẹ tôi. V́ vậy khi được tôi báo tin đă chọn đươc người "trong mộng" đem về ra mắt, mẹ tôi hớn hở đợi chờ, cả cha tôi và các em tôi cũng nôn nao trông ngóng được biết cô dâu tương lai của gia đ́nh.

Chiếc áo dài trắng làm nàng thêm rạng rở nét hiền dịu đoan trang, tôi hài ḷng ngắm nghía nàng trước khi nắm tay nàng bước qua ngưởng cửa vào nhà. Buổi gặp gở diễn ra hoàn toàn tốt đẹp như mong ước của chúng tôi và tất cả mọi người trong gia đ́nh tôi. Nàng vui vẻ, lưu loát chừng mực trước những câu hỏi "điều tra" của lủ em tôi ư tứ, lể phép những "truy vấn" khéo léo của cha mẹ tôi. Tôi thở phào nhẹ nhơm khi thấy vẻ hài ḷng của cả nhà khi nàng đứng lên từ giả. Nhưng khi đưa nàng về, tôi thoáng thấy một chút ưu tư trong đôi mắt nàng. Hơi ngạc nhiên, tôi hỏi nàng :

Có ǵ không ổn hả em ?

Nàng cười khỏa lấp :

Chẳng việc ǵ đâu anh. Tại em xúc động trước sự đón tiếp quá thân t́nh của gia đ́nh anh đó thôi. A, bàn thờ Phật nhà anh chạm trổ đẹp quá.

Trời, tưởng chuyện ǵ quan trọng chứ.. Em yên tâm đi, ba má cưng anh lắm, và dĩ nhiên em được thương mến là chuyện thường . Em "đậu" rồi đó, giờ tới lượt anh đây. Hy vọng ba má em sẽ không đánh rớt anh.

Nàng ngập ngừng nh́n tôi ḍ xét :

Lở như v́ một lư do nào đó ba má em không "chấm" anh th́ sao?

Tôi cười hăng hắc đầy vẻ tự tin :

Anh như vầy mà rớt sao ? Mà rủi bị rớt kỳ đầu th́ thi lại kỳ sau, lo ǵ em. Miển em nhớ "" bài cho anh thiệt kỹ trước khi gặp "giám khảo" là được rồi.

Nhưng cũng có những bài thi ngoài chương tŕnh, anh liệu có qua được không?

Em cưng ơi, thương em năm bảy núi anh cũng qua, chín mười sông anh cũng lội th́ hà huống ǵ "một đề thi ngoài chương tŕnh" hả em?

- Anh nói th́ nhớ giữ lời đó nghen.

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nàng, tôi bỗng chột dạ, dự pḥng :

- Núi sông ǵ anh cũng "chấp" hết, nhưng nếu gặp biển cả, đại dương th́ để anh suy nghĩ lại chứ. Em làm anh "hoảng vía" rồi đó, mà chuyện ǵ vậy em?

Nàng không trả lời câu hỏi của tôi, nói bâng quơ :

- Hy vọng t́nh yêu chân thật sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả mọi khó
khăn. Em chỉ lo ngại xa xôi thôi, không có ǵ đâu anh, tính phụ nữ mà..

Và cái ngày "ứng thí" đó cũng đến. Tôi được nàng dặn ḍ đầy đủ các chi tiết những "môn thi" đặc biệt trước đó cả tuần. Chẳng hạn như với "nhạc mẫu" tôi phải biết là bà rất thích bàn chuyện văn chương nghệ thuật, người t́nh lư tưởng một thời của bà là chàng tài tữ đẹp trai kiêm ca sĩ nhạc Rock lừng danh Elvis Presley, gịong ca ngọt lịm của nghệ sĩ Ut Bạch Lan được bà nâng niu giữ kỹ trong các cuốn băng video cải lương chất đầy các ngăn kệ, bà mê Chinh Phụ Ngâm hơn mê Kim Vân Kiều, bà không ưa những gả đàn ông ba hoa chích cḥe, nói cho nhiều mà làm chẳng được bao nhiêu. C̣n "nhạc phụ" th́ dễ dàng hơn, chỉ cần đứng về phía ông "ủng hộ" cả tay lẫn chân đội bóng Sở Công Nghiệp của ông là đủ "ăn điểm" rồi.

Nàng đón tôi trước cổng nhà, trước khi dẫn tôi vào "pḥng thi" nàng ngắm nghía tôi rồi bỗng ph́ cười :

- Anh giống mấy anh học tṛ trung học thường làm đuôi theo em hồi xưa quá, chỉ thiếu cái cặp da thôi.

Tôi ưởn ngực, cười theo :

- Anh đang đi thi mà.

Nhưng nụ cười tôi bỗng chợt ngừng lại khi bước chân qua ngưởng cửa vào pḥng khách. Không phải tôi "khớp" trước sự hiện diện của nhị vị "giám khảo" mà v́ những h́nh tượng vô tri trên đầu tủ buffet ở góc pḥng . Trong một tích tắc đồng hồ tôi đă hiểu nguyên nhân nét ưu tư trên mặt nàng hôm nào. Cả tôi và nàng khi gặp gở nhau, bị tiếng sét ái t́nh phang trúng nên choáng váng để chẳng đứa nào bận tâm đến vấn đề quan trọng nầy. Giờ th́ lở rồi, đành "chờ xem con tạo xoay vần tới đâu" mà thôi.

- Chào cháu, nghe Thúy nó nói về cháu hoài măi đến hôm nay mới gặp.

Tiếng nói của cha nàng vang lên đưa tôi vê thực tại, như c̣n chưa định tỉnh, tôi ngập ngừng :

- Dạ, Chào hai bác. Cháu đă định đến thăm hai bác từ lâu, nhưng đến nay mới có dịp.

Chắc chắn là Thúy đă "kê khai lư lịch" của tôi đầy đủ cả rồi, nhưng hai ông bà vẫn "dượt" lại lần nữa màn hỏi cung tôi về gia thế, công ăn việc làm, t́nh trạng gia cảnh cá nhân. Tôi đă dần dần lấy lại phong độ lưu loát cố hữu, vượt qua màn "khảo thí" thật dễ dàng. Cho đến lúc tôi không c̣n nhớ đến điều làm tôi lo ngại thi đột ngột mẹ nàng làm như vô t́nh, cất tiếng hỏi tôi :

- Cháu đi lể thứ bảy hay chủ nhật? Nếu đi chủ nhật th́ đến đi chung với Thúy.

Tôi than thầm trong bụng "ôi thôi, giờ đă điểm " . Thực sự giờ đă điểm khi tôi bước qua ngưởng cửa vào nhà nàng và nh́n thấy chiếc thánh giá có h́nh chúa Jesus đóng đinh được treo trên tường cạnh bức h́nh Dức Mẹ bồngchúa hài đồng để trên đầu tủ buffet. Gia đ́nh tôi theo đạo Phật, đạo thờ Tổ Tiên, ngoại tôi ăn chay trường suốt cả cuộc đời, ông chú tôi xuất gia tu tŕ từ khi c̣n trai trẻ, không biết ba má tôi sẽ phản ứng thế nào khi biết người tôi yêu "theo đạo Tây " . Và gia đ́nh nàng sẽ cư xử với tôi ra sao nếu tôi là một gả "người Lương " . Trong một tích tắc đồng hồ tôi bổng nghe bực bội với những đấng thiêng liêng vô h́nh. Thôi th́ cứ t́nh thật mà thưa, rồi chuyện ǵ tới hảy hay, tôi tự nhủ và thẳng thắn trả lời câu hỏi ngoài "đề thi" của mẹ nàng :

- Dạ, cháu đạo Phật nên không đi lể cuối tuần, nhưng nếu được hai bác cho phép, cháu sẽ đến để đưa Thúy đi.

Mẹ nàng "A" lên một tiếng trong lúc cha nàng nhướng đôi mày rậm tỏ vẻ ngạc nhiên sau câu nói của tôi. Như vậy có nghĩa là nàng đă không đá động ǵ đến vấn đề nầy trước với ông bà. Sự im lặng không biết từ đâu chợt ghé ngang cắt đứt bầu không khí vui vẻ lúc đầu. Nhưng chỉ trong một giây sau đó cha nàng trở lại điềmtỉnh, tự nhiên :

Nếu cháu không bận việc ǵ th́ sáng chủ nhật đến đây đi với em nó.

Nh́n t́nh h́nh chung và đọc trong mắt nàng tôi biết tôi đă qua được hơn nửa chặng đường, nhưng vào chung kết th́ chắc phải c̣n gian nan lắm.

Thế là từ hôm đó, trong thời gian đợi chờ "phán quyết" của cha mẹ hai bên, mỗi tuần cứ sáng chủ nhật là tôi quần áo chỉnh tề đến đưa nàng đi viếng Chúa, tôi không nói điều nầy cho cha mẹ tôi biết dù tôi hiểu rồi sẽ phải có một ngày mọi việc phải được tỏ tường. Cũng cần để các bạn rơ quan niệm tôn giáo của tôi thế nào trước khi tôi tỉ tê tiếp "con đường t́nh lận đận" mà tôi phải đi qua.

Dù không là một Phật tử thuần hành, má tôi vẫn cho cả nhà ăn chay một tháng 2 lần, ngày rằm và mồng một; lúc nhỏ tôi vẫn thường theo ngoại tôi đi chùa vào những ngày Vía lớn, tôi v́ thế cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng của đạo cà sa. Tôi có một bà d́ và một người cô khi lập gia đ́nh phải theo đạo Thiên chúa của gia đ́nh chồng, tôi chưa từng ṭ ṃ hay thắc mắc để hỏi cô và d́ tôi nguyên nhân sự cải giáo đó : v́ ḷng tin với đạo hay v́ t́nh yêu với chồng ? Bạn bè tôi cũng rất nhiều đứa là con chiên ngoan của Chúa, tôi thân thiết với chúng bằng cái tâm b́nh đẳng không chút biệt phân.

Tôn giáo được gọi là đạo, đạo theo tôi hiểu c̣n có nghĩa là con đường, con đường trải ra cho ta theo đó mà bước tới, mà hành xử trong đời. Tôi không phân biệt người theo đạo nầy hay kẻ theo đạo kia v́ tôi nghĩ phần lớn chúng ta mang mỗi người một tôn giáo tùy theo nơi ta sinh trưởng, phân biệt làm ǵ khi đa số chúng ta lúc mới sinh ra, chưa kịp hiểu biết thế nào là cuộc đời chúng ta đă bị người lớn đặt để một con đường phải theo. Chúa hay Phật ǵ cũng dạy ta làm lành lánh dữ, khác biệt chăng là những phân định chiết giải trong cách hành xử nơi đời sống hiện tại và lúc ta về với cát bụi mai sau. Diều quan trọng là khi ta khoác vào người danh xưng một tôn giáo hảy chứng tỏ ta đến với tôn giáo đó bằng đức tin chân thật chứ không bằng một sự trao đổi, ép buộc nào.

Bao nhiêu lần đua Thuư đi lể ngày Chủ nhật, tôi chỉ đứng bên ngoài chờ nàng khi tan lể chứ không cùng nàng vào trong thánh đường. Tự trong thâm tâm tôi vẫn chưa nghe tiếng gọi thiêng liêng nào bắt tôi phải quỳ trước tượng Chúa, không biết v́ tự ái của một gả đàn ông hay v́ truyền thống đạo giáo gia đ́nh đă ăn sâu gốc rễ vào tận tâm hồn tôi nên tôi thấy ông Phật vẫn chưa có điều ǵ để làm tôi phải quay lưng với con đường người đă t́m ra. Những ngày như vậy tôi thường gặp đôi mắt thiết tha của Thúy, nàng nh́n tôi đằm thắm quan sát, không tỏ một vẻ ǵ. Thường sau buổi lể, chúng tôi dạo phố, cineé rồi cùng về nhà nàng, những buổi cơm thân mật đuợc trao đổi thường xuyên giữa tôi và nàng qua gia đ́nh của hai đứa. Ba má tôi đă bàn soạn chuyện hôn nhân cho tôi với nàng và hối thúc tôi định ngày dẫn ông bà qua nói chuyện cùng cha mẹ Thúy. Dến bước nầy tôi đành phải thưa thật chuyện khác biệt tôn giáo giữa đôi bên. Vừa nghe qua, tôi thấy ngay phản ứng của má tôi trong lúc ba tôi im lặng không nói ǵ :

Vậy đâu có được, con là trai duy nhất trong nhà, phải lo chuyện thừa tự khói hương, lấy vợ đạo Chúa ai thờ phượng Tổ tiên? Má coi bộ không được rồi đó.

Cả nhà cùng nhau xúm lại bàn tán, các em tôi đứa xui thế nầy, đứa định thế kia, chúng nó bảo "Anh cứ cưới đại đi, tụi em thích chị ấy, vừa đẹp lại vừa hiền, xuất giá phải ṭng phu, rồi chỉ cũng theo đạo ḿnh chú có sao đâu”. Tôi không thích lập luận đó v́ không muốn thành một ông chồng chuyên chế trong gia đ́nh, tôi yêu Thúy thật ḷng, không muốn nàng bị bó buộc bởi một khuôn khổ truyền thống xưa cũ nào, vả lại chắc ǵ cha mẹ nàng bằng ḷng cho nàng cải giáo để lấy chồng. Tôi vẫn thấy những gia đ́nh theo đạo Chúa khi cho con – dù trai hay gái - lập gia đ́nh với ngự­i ngoại đạo thường bắt ai muốn gia nhập gia đ́nh họ phải vô đạo mới được chấp nhận chứ ít thấy trường hợp ngược lại, ngay cả trong gia đ́nh tôi, cô và d́ tôi đă trở thành công dân nuớc Chúa khi lấy chồng.



Hội Hoa Xuân Ất Dậu 2005 TP HCM


Tôi chạy đến Hà, thằng bạn học cũ khá thân của những ngày c̣n ngồi ghế Trung học, để hy vọng t́m một tia sáng khác lạ nào v́ nó cũng từng ở trường hợp tương tự tôi bây giờ. Nó vốn con nhà "tương chao " , gặp gở và đụng phải tiềng sét ái t́nh với Nguyệt, thuộc gịng dỏi "ba ngôi " . Dể cưới được vợ, nó phải chịu phép rửa tội, mang tên Thánh, làm lể cưới tại nhà thờ. Gia đ́nh nó trước đó cũng phản đối dử dội, nhưng ch́u con nên cuối cùng phải nhượng bộ, vả lại nó không là con trai duy nhầt như tôi nên không có những rắc rối trong chuyện khói hương thừa tự.. Khi nghe tôi cầu cứu, nó cười h́ h́ và hỏi tôi :

Tao đố mầy, sau ngày cưới đến nay, tao đi lể nhà thờ bao nhiêu lần?

Làm sao tao biết được chứ ? Mà ăn thua ǵ chuyện đó

Sao lại không ăn thua, mậy. Nếu chịu đi lễ tức là chịu vào ṿng thực sự. C̣n trái lại th́ phải hiểu rằng "cúi đầu lạy chúa ba ngôi, con cưới được vợ con thôi nhà thờ " . Nói thiệt với mầy, từ ngày "đưa nàng về dinh" đến giờ, tao chưa giáp mặt Cha, Chúa ǵ hết, tao thương bả chứ có thương Chúa đâu.

Tôi chưng hửng :

Vậy kể như mầy gạt bả rồi. Nguyệt có phản ứng ǵ không?

Phản ứng ǵ? Tao vẫn để bả tự do với đạo của bả chứ có bắt bả theo đạo ḿnh đâu. Ai t́nh là ái t́nh, tôn giáo là tôn giáo, tao v́ yêu nên bị lợi dụng nhưng không muốn bắt buộc bả như gia đ́nh bả đă bắt buộc tao.

Nhưng đức tin không phải là chuyện để đùa.

Tao có đùa đâu. Trước khi nhận lễ rửa tội, tao có nói với nàng, tao làm là v́ nàng chứ không phải v́ Chúa mà.

Tôi lắc đầu :

Tao không thể làm như mầy được. Vậy là tráo trở, hạnh phúc gia đ́nh khó giữ dài lâu.

Hà cáu kỉnh :

Thôi mầy, đừng có quân tử dỡm. Nếu không th́ mất vợ, lựa chọn đi.

Th́ đành lựa chọn vậy, tôi đă dự liệu tất cả để đối phó với những ǵ sẽ đến. Qua buổi hẹn gặp gở giữa cha mẹ tôi và nàng, đúng như tôi lo ngại, "điều kiện ắt có và đủ" để chúng tôi kư "hợp đồng dài hạn" với nhau là tôi trước khi thành con rể nhà nàng phải cải giáo theo đạo Chúa. Má tôi dẩy nẩy, ba tôi trầm ngâm, các em tôi phản đối, tôi đành đưa giải pháp thứ nhất để ḍ ư đôi bên và cả ư nàng. Tôi đề nghị, cưới nhau xong rồi đạo ai nấy giữ, hôn lễ sẽ cử hành theo thể thúc gia đ́nh chứ không theo nghi thức tôn giáo. Ba má tôi thương tôi và cũng thương tính hạnh, nết na của nàng nên ch́u ư tôi với điều kiện con cái chúng tôi sau nầy không được theo đạo mẹ. Ba má nàng lịch sự, khéo léo bảo chỉ muốn thấy trong nhà đồng tôn giáo để đảm bảo hạnh phúc gia đ́nh cô con gái cưng, tránh bất đồng tư tưởng, và quan trọng hơn nữa, đạo Thiên Chúa không chấp nhận ly thân, ly dị. Ong bà đă quên những cuộc ly dị rùm beng tốn đầy giấy mực của các cặp vợ chồng danh tiếng ở châu Au, châu Mỹ cũng như ở khắp nơi trên thế giới, đa số những vị "danh nhân" đó đa số là giáo dân nhà thờ . Buổi gặp mặt chấm dứt trong sự ngượng ngập của cả đôi bên, ba má tôi ra về với câu nói lửng lơ khi từ giả : "Chúng tôi sẽ bàn định lại rơ ràng hơn"

Nhưng hơn ai hết, tôi đă biết quyết định của ba má tôi dù không cần phải bàn định ǵ như lời đă nói, v́ nếu cha mẹ Thúy khăng khăng giũ đạo cho con th́ ba má tôi cũng không muốn mất đi người khói hương thừa tự. Ngày sau đó, tôi và Thúy gặp nhau tại quán kem quen thuộc nơi hai đứa vẫn thường hay đền. Tôi nao ḷng nh́n người tôi yêu ủ rủ, quen thấy Thúy vui cười xinh xắn, tôi nghe tim ḿnh như thắt lại khi trong màn mưa nưóc mắt nàng nghẹn ngào :

Nếu anh không yêu em đến mức có thể hy sinh tất cả để làm vừa ư cha mẹ em th́ chắc t́nh chúng ta khó mong tiếp tục măi. Em khổ lắm, anh biết không?

Dưa khăn tay cho nàng chậm nước mắt, tôi suưt ngả ḷng buông xuôi, nhưng cũng trong tích tắc tôi ngạc nhiên khi nghe chính tôi hỏi ngược lại nàng :

Cả hai chúng ta cùng yêu nhau, nhưng tại sao chỉ có anh phải v́ em, c̣n em, em không thể v́ anh sao? Vả lại anh đâu muốn em phải hy sinh bỏ đạo của em bao giờ.

Bỗng dưng Thúy nh́n sâu vào mắt tôi và hỏi :

Nói thật cho em nghe đi, anh tin có Chúa không ?

Tôi trân trọng, chân thành :

Có, anh tin có Chúa cũng như anh tin có Phật, có đấng Mahomet hay đấng Jehova ǵ ǵ đó. Tất cả những vị ấy đă đến với thế gian nấy bằng hiện hữu, bằng sự toàn vẹn thiêng liêng, v́ nếu không, tên tuổi của các vị sẽ không tồn tại măi đến ngày hôm nay để được người đời tôn kính thờ phượng. Tùy nhân duyên và tùy tâm linh, ư thức cùng những ràng buộc chung quanh mà chúng ta chọn một trong các vị để đặt để cho ḿnh một tôn giáo.

Thúy tươi lên trong mắt :

Như vậy Chúa và Phật có khác nhau đâu, anh theo đạo em hay giữ đạo anh vẫn thế, tại sao anh không chọn con đường chung cho hai đứa cùng đi?

Tôi buồn rầu nh́n người tôi yêu, lắc đầu :

V́ nhiều lư do lắm : v́ cha mẹ anh, v́ truyền thống gia đ́nh,, v́ tự ái của một thằng đàn ông và nhất là v́ anh không thích mua bán trong chuyện t́nh cảm, trong đức tin tôn giáo. Anh không thích bán đức tin của ḿnh để đổi lấy t́nh yêu, v́ cả hai thứ đều thiêng liêng, đều đáng trân trọng chứ không thể khi cần đem đổi chác, bán mua. Nếu anh v́ chiêm nghiệm trong cuộc sống mà thấy đạo anh đang theo có ǵ sai khuyết và đạo em có nhiều điểm hay hơn th́ anh sẽ tự ư chuyển đạo, nhưng anh không thể đánh đổi tôn giáo để có một người vợ, cho dù đó là người anh thật sự yêu thương. Anh bỏ đạo anh được th́ ngày nào đó anh cũng có thể bỏ được em, em biết không?

Ngùng giây phút, tôi bất chợt hỏi nàng :

C̣n em, em tin có Phật chứ?

Người của Chúa chỉ biết có Thiên Chúa mà thôi, và em, em là con của Chúa.

Bên ngoài quán kem, nắng chiều tháng ba vẫn c̣n rực rỡ, nhưng tôi thấy trời đất như tối sầm lại. Vậy là đă rơ, nếu nàng tin vào số mệnh, nàng sẽ hiểu kiếp trưóc chúng tôi chỉ ḥ hẹn nhau chung một quảng đường t́nh trong kiếp nầy mà thôi, và đây là giờ phút chia tay. Nếu c̣n chút luyến lưu, chúng tôi đành chờ đợi một kiếp mai sau nhiều may mắn hơn, khi đó cả hai đứa không bị hàng rào kẽm gai của Chúa và Phật giăng ra để chận đường bít lối như bây giờ.

Từ hôm đó chúng tôi không c̣n gặp nhau nữa, thà cắt đứt một lần để không làm khổ nhau dài lâu sau nầy. Một năm sau Phương báo tin cho tôi hay là nàng sắp thành hôn cùng con một ngưới bạn của cha nàng, chồng tương lai nàng là chủ một tiệm may danh tiếng ở đường Phan đ́nh Phùng lúc bấy giờ. Tôi đón nhận tin và vô t́nh buột miệng khe khẻ hát " Ḷng thật b́nh yên mà sao buồn thế….."

Việt Nam lúc đó đă thống nhất sau ngày 30.4.75. Khoảng năm 79-80, ở miền Nam phong trào vượt biên lên đến cao độ. Ba má tôi lo cho tôi ra đi trên một chuyến tàu vượt biên vào thời gian đó. Thật t́nh mà nói, tôi không muốn ra đi trong lúc tất cả bao người thân c̣n ở lại, nhưng má tôi từ năn nỉ đến ép buộc tôi phải xuống tàu với lư do thật giản dị rằng tôi là trai duy nhất của gia đ́nh phải t́m một tương lai tốt đẹp hơn, nếu ở lại tôi sẽ không "ngóc đầu lên nổi" khi diện lư lịch nằm trong thành phần "Ngụy" quá nặng nề v́ ba tôi là công chức khá cao cấp của chế độ cũ.

Sau bao ngày lênh đênh trên biển cả, lắm lúc tưởng không qua khỏi bởi đói khát, hải tặc, phong ba th́ không biết do số mệnh an bài hay do sự linh ứng bởi những lời cầu nguyện của những thuyền nhân khốn khổ, một tàu lớn của Y’ dưới sự bảo trợ của Ṭa Thánh Vatican đă cứu vớt và đưa chúng tôi về định cư trên đất nước của Cesar. Chúng tôi với sự giúp đở tận t́nh của Giáo hội Thiên chúa, được chu cấp nơi ăn chốn ở vào giai đoạn đầu và một không ít nhiều người đă t́m đuợc vài việc làm khiêm nhượng chờ ngày thay đổi tốt đẹp hơn. Một số người để tỏ ḷng biết ơn nhà thờ, đă t́nh nguyện trở thành giáo dân của Chúa. Trước khi Cha Sở địa phương làm lễ rữa tội cho những người đó, họ phải qua một tiến tŕnh học tập giáo lư, cha Sở có đến t́m tôi để biết tôi có muốn gia nhập danh sách những người đó hay không. Nh́n vào mắt Cha Sở khi hỏi tôi điều nầy, tôi bỗng như thấy lại ngày nào đôi mắt Thúy thăm thẳm đợi chờ tôi trả lời cũng câu hỏi tương tự như vậy. Không đắn đo suy nghĩ, tôi từ tốn đáp lời Cha Sở :

Thưa Cha, con cám ơn Giáo Hội, cám ơn Cha đă cho con có được sự an b́nh hôm nay, nhưng h́nh như chưa đến giờ Chúa kêu gọi tên con, xin Cha để cho con cơ hội khác.

Cha Sở hiền lành không nói ǵ, Cha đâu biết rằng trong thâm tâm tôi muốn nói với Cha sự cảm kích của tôi đối với người , với Giáo Hội thật vô vàn to lớn, và chính v́ vậy tôi không muốn đến với đạo của người bằng sự hoán đổi nghĩa ơn. Tôi có thể trả ơn cho đời bằng tiền của, bằng công sức, nhưng tôi không thể trả ơn cho đạo bằng một đức tin trống rổng với một buổi lễ rữa tội và một tên Thánh vô tri khoác lên người. Tôi là tôi, nguời muôn thuở vẫn tin ṿng vận chuyển của bao kiếp luân hồi, tin đời sống vui, buồn, sướng, khổ hôm nay tôi có là do căn duyên những tiền kiếp của tôi tạo thành như vậy làm sao tôi có thể đến với Chúa được khi giáo lư của Ngài cho rằng mọi việc trên đời đều do Ngài phán quyết.

Tôi may mắn được một gia đ́nh người Y’ thu nhận cho một chân làm vườn, thương t́nh người long đong, họ cho tôi làm việc nữa ngày c̣n nữa ngày c̣n lại tôi ghi danh đi học tiếng Y’ rồi dần dà theo thời gian tôi học lại chương tŕnh Dại học nơi đây. Cuộc sống tương đối khá cam go, nhưng chính v́ vậy tôi thấy ḿnh trưởng thành hơn lúc c̣n ở với gia đ́nh. Nổi nhớ nhà, nhớ người thân và nhớ Thúy quay quắt tôi lúc đầu, nhưng sau đó tôi không c̣n th́ giờ để buồn nhớ nữa, vừa học vừa làm, hết giờ tôi chỉ biết lăn ra ngủ để hôm sau c̣n sức tiếp tục chuổi ngày sắp tới.

Cuối cùng th́ tôi cũng tốt nghiệp, t́m đựoc công ăn việc làm thoải mái, vững chắc hơn. Lúc nầy những đ̣i hỏi của một gă đàn ông đẩy đưa tôi quen với Pierra, một cô gái Y’ khá xinh, đồng nghiệp với tôi. Y’ la nơi mà dân số theo đạo Chúa hơn chín mươi phần trăm, dĩ nhiên Pierra nằm trong số đó. Nhưng thật lạ, ngay trên quê hương xứ đạo, Pierra lại tỏ ra khoáng đạt hơn Thúy ở Việt Nam, nơi mà giáo dân không phải là đa số. Chúng tôi thành hôn sau một năm quen biết với sụ thỏa thuận đạo ai nấy giữ, con cái sẽ tự chúng định liệu sau nầy khi chúng lớn khôn.

Pierra rất đăm đang, thứ đăm đang của những phụ nhữ miền Nam Y’. Hai đứa con tôi lần lượt ra đời, Marco Quang và Annalisa Ngọc. Vợ chồng tôi thương yêu nhau bằng tấm ḷng chân thật, không tính toán, chẳng tỵ hềm những khác biệt về chủng tộc, tôn giáo. Hai đứa con tôi chẳng có đứa nào rửa tội, mang tên Thánh, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thựng chở Pierra và chúng đi lễ nhà thờ theo ư muốn của vợ tôi. Ngược lại, trong gia đ́nh, mỗi khi có dịp tôi luôn kể những phong tục tập quán của quê hương Việt Nam cho cả nhà cùng nghe.

C̣n đôi ba năm nữa hai con tôi sẽ vào tuổi thành niên, khi cần chúng sẽ chọn một tôn giáo nào chúng thấy thích hợp với chúng, và tôi, tôi chắc tôi cũng chẳng buồn phiền ǵ nếu chúng chọn con đường của mẹ chúng để đi v́ ít ra chúng đă chọn lựa bằng cái tăm chân thật của chúng chứ không bằng một sự đổi chác, bán buôn nào. Trong thế giới tâm linh, sự thật chỉ có duy nhất một con đường, chúng ta, những đứa con của Phật, của Chúa chưa ai có thể chứng minh được con đựng đó có ánh hào quang của Chúa hay mây ngũ sắc của Phật th́ tại sao ta phải làm khổ nhau v́ những "cái Tôi" mông lung đó? Chúng ta có thể tin tưởng, yêu thương con đường ta chọn, nhưng cũng đừng t́m đủ cách để bắt ngựi khác phải theo ta.

Cả Phật lẫn Chúa đều dạy rằng "mọi người sinh ra đều b́nh đẳng", dĩ nhiên trong đó có cả sự b́nh đẳng tín ngưởng của tâm linh. Trong những cuộc t́nh khác biệt tôn giáo hảy c̣n rất nhiều nước mắt của bao kẻ yêu nhau th́ nhân loại giải quyết sao được các cuộc chiến khốc liệt dai dẳng hận thù bằng danh nghĩa của Thích Ca, Jéesu, Mohamet . . . Chùa chiền, đền thờ bị phá hủy, tượng Phật ngàn năm trong vùng núi vắng cũng chẳng được tha. Các đấng thiêng liêng khi ban khải tín điều dạy con người làm lành lánh dữ, các Ngài chắc hẳn không muốn các tôn giáo đó là nguyên nhân để chúng ta tự hủy diệt lẫn nhau, hoặc những kẻ yêu nhau v́ các Ngài mà chia tay đôi ngả.

Hơn hai mươi năm đă trôi qua, dù gia đ́nh hạnh phúc nhưng tôi vẫn chưa quên người năm cũ, thư từ người thân bên nhà gởi đến cho biết Thúy hiện đang sống b́nh an bên cạnh chồng và bốn đứa con giờ đă trưởng thành. Tôi đă bao lần về thăm Việt Nam nhưng chưa lần nào tôi đến t́m nàng, hôm nay chợt dưng tôi muốn gặp lại Thúy, chắc cũng chẳng tạo được ǵ mới lạ, nhưng ít ra một lần trong tuổi cuối đời chúng tôi c̣n có cơ hội mĩm cười thông hiểu cho nhau và cùng cám ơn cả Phật lẫn Chúa đă cho hai đứa những b́nh an thanh thản sau ngày chia tay. Hè năm nay tôi sẽ đưa vợ con tôi về thăm quê hương. Ngoài kia nắng đă lên cao, và muôn thuở chỉ xuất phát từ một vầng dương chói lọi


Thiền Sư Nhất Hạnh
Về thăm quê hương

Huỳnh Ngọc Nga

Italia, Torino 05.2002

(Cùng một tác gỉa )

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>