|
|
Truyện Trạng Quỳnh
|
|
|
|
|
|
Một hôm Quỳnh đi chợ với anh bạn khóa sinh. Thầy khóa vui tính, nghịch ngợm lại hay chớt nhả. Hai người vào đầu chợ mua giấy bút. Thấy cô hàng xén trông xinh tươi, mặn mà, yếm đào phập phồng, thắt đáy lưng ong, thầy khóa cứ đứng tán tỉnh măi. Rồi bất ngờ, thầy quàng tay ôm nàng, sờ ngay vào đôi bầu ở ngực.
Cô hàng xén giật ḿnh, thẹn đỏ bừng mặt, réo ngay ông bà ông vải thầy khóa ra chửi té tát.
Quỳnh vội đứng ra phân bua gỡ tội cho bạn :
-Cô hàng xén ơi ! Hắn chớt nhả chót phạm lổi. Xin cô tha cho hắn.
-Tha, tha cái ǵ Tôi bắt đền đấy.
-Vân, th́ xin đền, nhưng cô bắt đền chi ?
-Thầy th́ chữ với nghĩa, chứ c̣n có ǵ hơn mà đền. Thôi, lẩy Kiều đi !
Quỳnh vội hắng giọng đọc ngay :
Rơ ràng trong ngọc trắng ngà
Xuân lan thu cúc mặn mà cả hai
Nhũng là âu yếm vành ngoài
Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm
Nghe xong cô hàng thấy sướng trong bụng v́ được người ta khen tấm thân ngà ngọc của ḿnh, và thẹn đỏ bừng đôi má, nguưt hai anh học tṛ láu lỉnh, nói :
-Các thầy chỉ được cái ma mănh là không ai bằng !
Thầy khóa thấy mấy câu Kiều lẩy đă cứu được nguy, liền bấm Quỳnh chuồn vội.
|
Bạch Tuyết
|
|
|
|
|
|
|
|