Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Truyện Trạng Quỳnh

 

THƠ TRỊ GÁI NGOA

 
 

Ở một làng nọ, có cô con gái của nhà phú hộ khá xinh đẹp, nhưng nổi tiếng chua ngoa, đanh đá. Quỳnh nghe đồn cũng muốn có dịp tiếp xúc thử xem sao. Lúc đó đang là mùa gặt, Quỳnh gia nhập vào đám dân nghèo đi mót lúa gặt sót tại ngay đám ruộng mà cô gái đang coi thợ gặt. Thấy anh thanh niên mặt mày sáng sửa, da dẻ trắng trẻo lại xen trong số người rách rưới lam lũ, đi nhặt từng bông lúa rơi, cô gái cất lời hỏi :

- Cái anh chàng kia, sao lại đi tranh làm cái chuyện của đàn bà, trẻ con nghèo đói ?

- Thưa cô, tôi vốn là học tṛ nghèo, không có tấc đất cắm dùi, nên đến mùa cũng bắt chước đi theo bà con kiếm chút ít thóc. Quỳnh đáp.

- Nếu thật anh là học tṛ th́ hăy làm một bài thơ tức cảnh, làm được tôi sẽ cho ba lượm lúa, bằng không th́ hăy liếm lá mà chuồn. Cô gái đáp lại.

Quỳnh nghỉ bụng, đúng là loại gái chua ngoa như lời thiên hạ đồn, bèn ứng khẩu đọc luôn bài thơ như sau :

Tuyên Quang, Hoằng Hóa cũng th́ vua

Nắng cực cho nên phải mất mùa

Phải đứng đầu bờ xin xỏ chị

Chị nỡ ḷng nào chị chẳng cho.


Nghe xong, cô ả biết đă gặp phải anh chàng chẳng vừa, thẹn đỏ bừng mặt, vội lấy ba lượm lúa trao cho Quỳnh để chàng đi cho sớm. Cũng từ đó, cô gái nọ bớt giọng đanh đá, chua ngoa.

Bạch Tuyết

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>