Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Sưu tầm Trích dịch
Phóng sự



 

Tôi Đến Việt Nam Trong Lửa Đạn

CHƯƠNG I

Trên Ngọn Đồi 875

 
 


Chương I ( tiếp theo )
Sáng ngày 22 tháng 11(1967)



Quả đồi 875 vẫn chưa hề trong tay viên đại tướng trong khi ông ta vẫn tiếp tục tắm mát dưới ṿi hoa sen trong nhà vệ sinh, cản trở tôi đi tiểu. Không chỉ vậy, lên được đồi 875 giờ đây cũng trở nên khó thực hiện đối với chúng tôi là những phóng viên: những chiếc trực thăng chỉ chở riêng những người lính đang hấp hối. Lúc b́nh minh tôi đă cố thử nhưng vô hiệu. Một đoàn lính mới được bổ xung vừa từ liên bang Mỹ tới. Họ từ chối cả phóng viên ảnh quân đội. Trong đoàn lính mới có một anh lính trẻ tóc đỏ, anh ta hỏi tôi với giọng nghẹt mũi: “ Chị này, có đúng là ở trên kia t́nh h́nh căng thẳng lắm có phải không?” . “Không đâu, anh lính, không đâu. Hôm nay là an tĩnh đấy, rồi sẽ thấy”, tôi đă trả lời cậu ta như vậy.
Và cậu ta tin vào lời tôi nói.
Chúng tôi trú lại tại khu căn cứ này, thỉnh thoảng có một phát súng cối nổ ngắt quăng, nhưng chẳng có một ai buồn để ư đến nữa. Nếu như không phải là một trận ném bom thật sự th́ có lẽ c̣i báo động cũng không kêu nữa. Giờ th́ đến lượt ai, đến lượt ai đây: nếu không t́m cách ǵ đó chúng tôi sẽ cảm thấy bị trơ trọi. Hôm nay là ngày đẹp trời, tôi và Moroldo đă kết bạn được với hai người: đó là viên trung sĩ Norman Jeans và viên chỉ huy Bobby Janes.Cả hai đều 23 tuổi, người thứ nhất đen như than, người thứ hai có tóc vàng như lúa chín, cả hai lúc nào cũng như h́nh với bóng, không ai rời ai. Sự thể là v́ Norman đă cứu Bobby trong một trận chiến và Bobby đă cứu mạng Norman trong một trận chiến khác. Họ đă từng bên nhau trong bẩy trận đánh tới giờ. Tôi và Moroldo đă làm quen với họ bên ḍng sông nơi họ đang lấy nước. Trong khi Bobby khệ nệ khiêng những thùng nước lên xe tải, tôi tṛ chuyện với Norman, anh ta đến Việt nam đă được mười một tháng nay, đối với anh ta nó dài như thể mười một năm.
- Tôi vừa cưới vợ, chị có biết không, khi tôi phải ra đi. Cô ta không muốn tôi ra đi nên cô ta khóc, khóc hoài. Thế là tôi đành phải ra đi khi cô ta đang ngủ. Tôi trèo ra khỏi giường thật khẽ, mặc quần áo thật nhẹ nhàng, và chân đất ra khỏi nhà. Cô ta thật là đẹp cả trong lúc ngủ. Tôi đă không dám hôn từ biệt cô ta. Ôi nếu tôi không c̣n được gặp lại cô ta nữa...”
- Anh sẽ gặp lại cô ta, Norman. Chỉ một tháng nữa thôi.
- Trong một tháng người ta chết đến hàng trăm hàng ngh́n. Sáng nay viên đại úy huy động quân t́nh nguyện lên đồi. Tôi đă không xung phong, nhưng nếu họ muốn họ vẫn tống tôi đi được. Bobby bảo: sao mày lúc nào cũng buồn thế, cười đi! Trước đây tôi không bao giờ buồn mà lúc nào cũng vui vẻ, cũng làm tṛ cười, tại v́ trước đây tôi c̣n trẻ, giờ đây tôi già rồi: chị có thấy tôi có một sợi tóc bạc không? Hăy nh́n đây, ở chỗ bên trái này, đúng là có một sợi tóc trắng.”
- Anh đâu có nh́n thấy được”.
- Tôi không nh́n thấy, nhưng mà bị bạc thật đấy. Rất có thể sợi tóc đó đă bạc khi mà tôi nhận được thư của thằng em trai tôi Charlie. Nó báo rằng họ lại gọi nó, họ sẽ đưa nó đến Việt nam.
- Tôi đă viết thư bảo ngay nó là phải t́m cách mà xin vào lính hậu cần chứ đừng có mà vào lính bộ binh. Charlie tốt lắm, nó chưa bao giờ làm hại ai cả, c̣n tôi th́ đă giết người, mà giết rất nhiều, nếu như trong gia đ́nh có người nào đó phải tội chết th́ người đó sẽ phải là tôi, chị thấy tôi nghĩ thế có đúng không? Tôi đă kể chuyện này với cả cha đạo Waters v́ như vậy đôi khi tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Khi nghe tôi nói rằng nếu như trong gia đ́nh có người phải chết th́ người đáng chết sẽ phải là tôi, cha đă bảo tôi thế này: “Ồ con ạ, nếu có người đáng chết th́ tốt hơn là ta”.
- Không được nói thế, Norman..
- Tại sao lại không được nghĩ thế? Thế rồi, chị thấy đấy, tôi không thích giết người. Tôi không hiểu tại sao lại phải giết. Tôi muốn rằng tất cả đều sống, hạnh phúc, ấy thế mà tôi đă giết người.
- Ừ th́ cứ cho là như vậy đi. Trong tôi sự sợ hăi cứ càng ngày càng tăng, ví dụ như trong trận đánh nhau lần thứ hai, tôi c̣n thấy sợ hơn cả lần đầu. Tôi nghĩ: “ Norman, lần này th́ họ sẽ giết mày”. Rồi tới lần thứ ba tôi lại c̣n sợ hơn cả lần thứ hai, lần thứ tư hơn cả lần thứ ba. Cứ như vậy càng thêm sợ hơn, chị có biết không, lần nào tôi cũng bị thương, và rồi lần tới thể nào tôi cũng sẽ bị giết.
- Sẽ không có chuyện ấy đâu, Norman.
- Thật không thể tưởng tượng được, ta giận dữ v́ các đồng đội của ta bị giết, và ta căm ghét cái thế giới này, kẻ thù của ta lại chính là cái thế giới này. Tuy vậy ta lấy làm hối tiếc và cầu nguyện: “ Lạy Chúa thánh thiện, hăy tha thứ cho con”. Mà biết bao giờ chiến tranh này mới kết thúc?
- Không biết, Norman, chắc rồi cũng sẽ phải kết thúc thôi.
- Ừ, thế nhưng rồi người ta sẽ lại phát động một cuộc chiến tranh khác. Bao giờ cũng vậy. Bởi v́ những người muốn có chiến tranh th́ họ lại ở những nơi an toàn, c̣n vào chỗ chết th́ họ cử những người khác đi, họ cử chúng tôi đi. Tôi ấy à, chị thấy đấy, tôi chẳng ước ao giàu có làm ǵ, tôi cũng chả muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn sống, thế thôi. Tại v́ cuộc sống thật là đẹp, có đúng không chị? Trước đây tôi không cảm nhận thấy điều này, nhưng giờ đây tôi hiểu, và tôi đă trở nên tốt hơn từ khi tôi hiểu ra nó. Nhưng có đúng là tôi đă có sợi tóc bạc không? Chị không nh́n thấy nhưng mà có thật đấy.
Thế rồi Norman thay thế cho Bobby khiêng những thùng nước, c̣n Bobby th́ ngồi vào chỗ của Norman, và anh ta bắt đầu giải thích lư do tại sao anh ta lại quí anh bạn kia như vậy.
- Ví dụ như sáng nay anh bạn tôi được nhận một cái radio, biết là tôi thích anh ta đă cho tôi ngay. Mà không phải chỉ có như vậy, có lẽ do cách tiếp đón của anh ta mỗi khi tôi tới, không như một trung sĩ mà như một người anh em, như chị biết đấy, ở đây không có phân biệt màu da. Chúng tôi cùng ngồi trên một xe đi tuần, dọc con đường ṃn có nhiều ḿn cài, anh ta muốn là người đi trước, anh ta ra lệnh cho tôi chờ ở một quăng xa. Trong trận đánh đầu tiên chúng tôi cùng tham dự, Norman bị thương. Tôi chạy đến giúp anh ấy và chính tôi cũng bị thương. Tôi bị ngất đi. Khi tôi mở mắt ra được th́ Norman đă ở trước mặt tôi, anh ta lê lết với cái chân bị cắm đầy mảnh đạn, và cách tay cũng bị đầy vết thương, thế mà anh ta đă cố kéo tôi đi. Chị có tin không? chị phải tin v́ đó chính là t́nh bạn. Và t́nh bạn th́ thật là đẹp, đẹp hơn cả t́nh yêu. Một cái hay duy nhất của chiến tranh là đôi lúc t́m được một người bạn. Cái c̣n lại chỉ là rác rưởi. Tôi đây, chị có biết không, tôi đă xin t́nh nguyện sang đây, nhưng giờ đây tôi căm ghét vô cùng cuộc chiến tranh này đến nỗi tôi không thể diễn tả hết được. Có lẽ đúng ra là thế này: tôi ước ǵ đă không có mặt ở đây, tôi xấu hổ v́ đă đến đây.
- Anh c̣n ở đây bao lâu nữa, Bobby?
- Ba tháng nữa. Chị có biết là đă bao lần tôi suưt chết không. Cho đến giờ tôi nằm tại khu căn cứ v́ bị thương, nhưng các vết thương giờ cũng đă lành, và hàng ngày là sự chờ đợi sẽ bị gọi đi đánh nhau. Nhưng tôi không muốn trở lại chiến trận nữa, bố tiên sư khỉ! tôi vẫn c̣n trẻ, tôi c̣n nhiều năm để sống, và người ta sinh ra trên đời này không phải để chết v́ chiến tranh trong lứa tuổi hai mươi.
Đúng là một ngày đẹp trời với những rặng cây xanh và con sông nước trong. Một lúc sau , một tốp trẻ em việt nam đang đi về phía chúng tôi, miệng ca hát dưới chiếc nón lá. Những đứa trẻ đi tới từ một căn nhà tập thể gần đó, thực ra th́ cũng chẳng có ǵ là đặc biệt. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy có một cái ǵ đó tuyệt vời, và tôi nói lại cảm giác này với Bobby. Thậm chí Bobby đă không trả lời tôi, đôi mắt anh ta nḥa lệ như không c̣n nh́n thấy cây xanh, ḍng sông nước trong, đám trẻ đội nón lá miệng ca hát, không c̣n nh́n thấy ǵ nữa hết. Tôi để lại anh ta ngồi một ḿnh và đi về phía xe tải, cái nh́n của tôi rọi trúng vào chiếc gương chiếu hậu của chiếc xe tải. Tôi rón rén lại gần và nh́n thấy gương mặt của ḿnh trong gương, tôi đứng bất động thảng thốt nh́n chăm chăm vào một khuôn mặt mà tôi không c̣n nhận ra nữa. Có lẽ nào chỉ trong ṿng ba ngày tôi có thể thay đổi như vậy? Bobby nói đúng. Ở đây không có cây xanh, không có con sông nước trong, không có đến cả trẻ ca hát bi bô nữa.
Buổi tối: Trời chập choạng tối, bỗng chợt nghe một tiếng hét thất thanh:
- Những xác chết, những xác chết !
Chúng tôi chạy vội tới đường băng; những chiếc trực thăng đă đưa hết những xác chết ra ngoài. Có độ chừng 110 lính chết được đưa về từ đồi 875. Những xác chết được cho vào những cái túi bọc nylon trắng, có một khúc kéo dài ở giữa, và tất cả được đặt thành hàng kéo dài tận xa: chẳng cần phải lo xếp hàng ngay ngắn dưới cặp mắt chăm chú của viên đại tướng nữa. Một vài thi thể vẫn c̣n h́nh dạng của con người, c̣n những túi bọc khác th́ biến dạng, hầu hết trong trạng thái thi thể đang rữa nát, c̣n viên trung úy dở hơi lại ḥ hét: “Ra chỗ khác, ra mau !”. Tôi tránh xa ra chỗ khác và cố nín hơi thở, phía sau một dăy xe tải tôi gặp Bobby và Norman. Họ đứng đấy, bất động, hai cánh tay khoanh vào nhau, cặp mắt bất động không rời đường băng. Rồi Bobby cất tiếng: “Có cả Charlie Waters nhưng họ chỉ t́m thấy cái đầu”. Waters người cha đạo đă từng nói với Norman “Nếu có một người phải chết, tốt hơn người đó sẽ là tôi con ạ”. Và Norman lầm bầm nói trong giọng khàn khàn: “Không được”.
Giờ th́ tôi đi ngủ, thật là may mắn họ đă cho tôi mượn một cái giường gấp, v́ ngủ đất th́ bị tiếng pháo bắn giật cứ như có ai đập gơ lên bụng. Cạnh giường xếp tôi nằm là Mazure. Anh ta tiếp tục nhắc đi nhắc lại là tối mai sẽ có một cuộc tấn công nữa trên đồi 875 và lần này quân Mỹ sẽ chiếm được nó.

(C̣n tiếp)

Châu Loan Phạm
Người dịch

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>