Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Thư t́nh của DANH NHÂN


THOMAS OTWAY
1652-1685

 

THƯ T̀NH
của   
THOMAS OTWAY
Gửi cho ELIZABETH BARRY

 
 



Người giày ṿ tôi ơi,

Anh chịu đựng đau khổ quá nhiều rồi không nín nổi nữa, và chịu đựng quá lâu rồi mà không oán hận gắt gao.
Anh yêu em; anh si em; t́nh anh làm anh điên cuồng khi anh gần em, làm anh tuyệt vọng khi anh xa em. Hẳn thế rồi, trong mọi cái khổ, t́nh yêu đối với anh là cái khổ nhất ; nó ám anh trong giấc ngủ, làm anh thẫn thờ khi anh thức ; mỗi ưu tư lại làm anh thêm sợ sệt, mỗi niềm vui lại làm anh mơ ước bông lông. Trong đời người ta mỗi khi gặp vận rủi, người ta nghĩ ngay đến nhờ vả không người này th́ người khác; khi túng thiếu, ta t́m đến bạn bè; khi đau ốm đến thầy thuốc; nhưng khi yêu - con số tổng cộng của mọi khổ đau - người ta phải âm thầm chịu đựng; không bạn nào thân đến mức dốc được bầu tâm sự ấy, nghệ thuật cũng không có phương cách nào hiệu lực làm vơi được nỗi buồn. Ngay từ ngày đầu gặp em, anh đă khổ sống được trọn một ngày êm ả. Anh yêu em ngay; và vừa thoạt thấy khuôn mặt mê hồn của em, anh đă cảm thấy trong ḷng rằng cả cái thanh thản vững chắc của tâm hồn anh đă lung lay; nhưng khi em đă là cũa người ta, anh xin thú thật rằng lúc đó anh đă phẫn uất, - anh c̣n đũ cái tự ái điên rồ để tự nhủ ḿnh rằng anh sẽ phục hồi lại sự tự do của ḷng ḿnh, bất chấp cái trạng thái đă bị ràng buộc của anh ; anh thề trái ḷng ḿnh rằng anh sẽ không yêu em ; anh làm ra vẻ hằn học, cho tinh thần ḿnh ra vẻ cứng rắn, và nhất định không để nó phải hạ xuống như có lần trách mắng em - Mỗi ngày là mỗi dịp anh thấy mặt em hay gần em ; anh nhất định chịu đau khổ để cưỡng lại cái mănh lực của em , - thật vậy, anh đă cưỡng , đôi khi có kết quả. Mừng th́ uống rượu, tṛ chuyện , cho khuây khỏa cái nạn như quỷ ám ấy; nhưng khi tối đến, một ḿnh thui thủi trở về, ḷng tự hỏi ḷng tại sao lại phải uy hiếp ḿnh một cách vô lư như thế, để rồi anh thường phải trả số lời gấp ba những lúc dễ chịu ngắn ngủi mà anh đă vay mượn kia; rồi là không biết bao nhiêu những ư nghĩ cuồng lọan nổi lên, và chỉ buông tha anh khi vật ḿnh xuống giường khóc đầm đià cho đến sáng. Suốt mấy năm tâm trạng anh như thế đấy; mà ngay cả thời gian, vẫn thường làm suy giảm mọi thứ ǵ khác, chứ thời gian chỉ làm tăng ḷng khao khát của anh thêm . Anh nói em nghe, và xin em tin cho v́ em sẵn ḷng độ lượng (chắc chắn là em độ lượng, trừ phi em “phớt” anh th́ không kể) ngay cả lúc này, mặc dầu những cánh tay khác từng ôm em, rằng anh yêu em với hết cả cái âu yếm của tinh thần, cái trong trắng của sự thật, cái chân thành của tâm hồn, rằng anh có thể hy sinh các bạn thân hay các cái thú tha thiết nhất trên đời, cốt sao chiều được ḷng em. Nếu anh có được cả thế gian, thế gian đó phải là của em ; v́ có cả thê gian anh cũng vẫn khổ, nếu em không là của anh.

Anh van em hăy xét lại, nếu qua tất cả các hành động của đời anh đă có làm một điều ǵ khiến em không được thấy rằng em có uy quyền tuyệt đối với anh như thế nào . Một lời em nói ra là tối thiêng liêng; một nụ cười của em làm anh bay bổng, một cái nhăn của em làm anh sợ sệt. Nói tóm lại, đối với anh, em sẽ là cái diễm phúc nhất đời hay cái oán nhất đời mà một kiếp đàn ông phải cam chịu. Anh không thể thoáng nh́n em mà không khỏi xao xuyến bồi hồi. Chỉ bằng yêu đương hàn gắn, em mới thỏa măn và làm dịu được những nỗi day dứt khổ đau của anh. Vậy em hăy đoái thương tới kẻ hănh diện được chết v́ em, tới kẻ không thể sống không có em, và cho phép kẻ ấy khoe
khoang rằng xưa nay em chưa hề được một kẻ nào lại yêu em với cả một tấm ḷng cao quí chính đáng như kẻ đau khổ này.

___________________________________________________________

Kẻ đau khổ này là Thomas Otway, một nhà viết kịch nổi tiếng của thế kỷ 17. Đối tượng của bức thư này và là nỗi đau thương của chàng là Elizabeth Barry, một cô đào Anh nổi tiếng nhờ các vở kịch của ông, cũng như các soạn giả ngày nay thường si mê các cô đào chính. Otway cũng rất si mê cô đào chánh của ông. Cô này cũng như các cô đào ngày nay, rất giàu tham vọng, rất thích tiền và hay lợi dụng những kẻ si ḿnh, để tiến thân; cô cũng lợi dụng Otway để tiến bước trên đường sự nghiệp.

Chàng yêu nàng khi thấy diền trong một vở kịch của chàng. Nàng nhử t́nh chàng, thỉnh thoảng cũng ch́u theo ư chàng để chàng say mê say mệt, nhưng thói đời các đào hát thường ưa những kẻ tặng áo
lông. Xe hơi hay kim cương, nên Elizabeth đă rời chàng để giao du rộng hơn. Rút cuộc, nhà văn vốn giàu t́nh cảm ấy giam ḿnh trong pḥng một quán trọ và nhất quyết chỉ ra khỏi pḥng khi nàng yêu cầu. Nhưng nàng đâu có yêu cầu. Và rồi v́ đói quá không chịu nổi, chàng lảo đảo ra phố, mua bánh ăn, ăn vội quá nên nghẹn chết. Năm ấy chàng ba mươi lăm tuổi !

Ô hô thương thay !...


Elizabeth Barry (1658-1713)

Bạch tuyết
France, Paris 7.2005

Từ "Những Bức Thư T́nh Hay Nhất Thế Giới "
Người dịch: Nguyễn Van Tao - Đắt Sơn - Nguyên Tuấn Tú
Nhà Xuâ't Ban Thanh Niên

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>