Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Truyện Trạng Quỳnh

 

CHÚA NGỦ NGÀY

 
 




Một buổi trưa, Quỳnh vào hầu chúa, không thấy chúa ở cung, hỏi thị vệ, th́ ra chúa đương giấc. Nhân sẵn bút nghiên, Quỳnh đề ngay hai chữ vào tường rồi ra về.

Lúc chúa dậy, ra công đường, thấy ở tường có hai chữ "ngọa sơn " nét mực hăy c̣n tươi rói, không biết ai đề và cũng không biết nghĩa ra làm sao. Khi hỏi thị vệ mới hay là chữ của Quỳnh. Đến buổi chầu chiều, đông đủ các quan, chúa hỏi, không ai đoán được, phải triệu Quỳnh đến.

Quỳnh thưa :

-Hai chữ ấy chẳng có ǵ là sâu sắc cả, hạ thần cứ lấy nghĩa đen mà viết, xin chúa chịu khó nghĩ một chút là hiểu ngay tôi.

Chúa nghĩ không ra mới nài Quỳnh :

-Cứ cắt nghĩa cho ta nghe, không hề chi mà ngại.

Quỳnh ngập ngừng măi mới nói :

-Chữ "ngọa" nghĩa là nằm, mà nằm hẳn phải ngủ, mà ngủ tất là phải ngái. Chữ "Sơn" nghĩa là núi, núi tất phải có đèo, vậy hợp hai chữ lại là "ngáy đèo"...

Cả triều ai cũng bụm miện cười, chúa không chịu được bật cười to, muốn bắt tội Quỳnh, nhưng chúa đă lỡ hứa rồi, đành thôi.

Bạch Tuyết

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>