|
|
Truyện Trạng Quỳnh
|
|
|
|
|
|
Trên đường sang Việt Nam, sứ Tàu nghĩ : "Có đúng ở An Nam có nhiều người văn như Đổng, Giả, vơ như Tôn, Ngô không ? Đàn bà trẻ con cũng thông thạo chữ nghĩa? Hay đó chỉ là lời khoa trương, khoác lác của Quỳnh? ".
Trên đường đi, lúc chờ đ̣ để sang sông, sứ tàu và đoàn tùy tùng ghé vào hàng nghỉ chân "hút thuốc, uống nước". Theo mẹo Quỳnh, Thị điểm đóng vai giả dạng làm cô bán hàng, có ư ngồi hở hang cho sứ tàu thấy... Sứ Tàu dù là thừa mệnh thiên triều, dù là bề tôi thiên tử, một khi đă nhác thấy, không thể không nom kỹ, mà đă nom ḍm th́ với bệnh sính nói chữ, hắn thế tất phải chê bai, châm chọc. Quả đúng như dự đoán của Quỳnh, sứ Tàu nói với đồng bọn :
- Nam bang nhất thổn thổ bất tri kỷ nhân canh" (Nghĩa là ở nước Nam một tất đất không biết bao nhiêu người cày).
Thị Điểm tủm tỉm cười đáp lại một cách b́nh thản :
"Bắc triều chưa đại phu giai do thử đồ xuất !" (Nghĩa là các ông lớn thiên triều đều từ chỗ ấy mà chui ra cả !)
Vừa kinh ngạc trước tài ứng đối thông minh của cô hàng nước, vừa hổ thẹn,lúng túng, th́ vừa lúc ấy đ̣ từ bờ bên kia sang đă cặp bến, đoàn sứ Tàu vội vă bước ra khỏi quán, xuống đ̣.
|
Bạch Tuyết
|
|
|
|
|
|
|
|