|
Ngày 16 tháng 12 (1967)
Tôi t́m một cách để có thể gặp được Loan và không thể tưởng tượng được cách đó lại ở ngay trước mặt ḿnh. Chỉ có một người nước ngoài ở Sài G̣n có thể gặp được Loan khi người ấy muốn và có thể đ̣i hỏi ông ta cái mà người ấy cần: đó là Pelou. Từ đâu nảy sinh ra t́nh bạn như vậy, nếu được gọi là t́nh bạn, tôi đâu có biết. Tuy vậy tôi biết rằng khi tôi vừa nhắc đến tên Loan, François đă trả lời “để xem sao”. Cứ như là một điều đơn giản nhất trên thế giới. Rồi anh ta gọi phôn cho ông ta và nói chuyện khá dài với ông ta bằng những ngôn ngữ thông thường, anh ta đă hẹn được cho tôi một cuộc gặp vào sáng mai. Tôi vẫn c̣n bàng hoàng.
Thực sự ra tôi không cần làm như vậy nhưng chẳng phải là giấy phép cho tôi phỏng vấn Nguyễn Văn Sâm mà tôi đă có được là từ tướng Loan hay sao ? Và sự công nhận cuộc hành quyết ba người Việt cộng đă được quyết định vào lúc b́nh minh chẳng phải là từ tướng Loan hay sao? Có một sự quen biết lạ lùng giữa họ. Điều lạ nữa là François không hề giấu diếm sự quư mến của anh ta đối với Việt cộng. Tất nhiên là tôi t́m cách để hiểu ra vấn đề, để nói về cái đó. Nhưng François đă trở nên nôn nóng: “Tôi thấy ông ta là một con người hay, tất cả là thế. Và là một con người lịch thiệp”.
- Loan mà lịch thiệp à ?
- Đúng, lịch thiệp.
Càng ở trong chiến tranh tôi càng nhận ra rằng ḿnh đă không hiểu ǵ hết về con người này và bắt đầu phát hiện ra nó tại nơi đây.
Châu Loan Phạm
Người dịch
Tác giả : Nhà báo Oriana Fallaci
|
|
|