Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Sưu tầm Trích dịch
Phóng sự



we shall overcome
Chúng ta sẽ chiến thắng

Lời bài hát


Qua khu bỏ hoang

 

Tôi Đến Việt Nam Trong Lửa Đạn


Nhật kư của người Việt cộng
không quen biết (1)

 
 



CHƯƠNG NĂM






Hôm nay là ngày 1 tháng Năm . Nhưng tôi viết không phải để tưởng nhớ tới ngày Lễ Lao động. Tôi viết v́ đă xảy ra một cái ǵ đó vô cùng quan trọng, mà bất chợt nó đă thay đổi cuộc sống của tôi: sáng nay, lúc bẩy giờ rưỡi, khi tôi có mặt để báo cáo công việc th́ người đồng nghiệp của tôi tên Lan nói với tôi: “Cậu chuẩn bị nhập ngũ”. Tôi nghĩ rằng viết ra đây sẽ giúp tôi hiểu được những xúc cảm đă dâng trào trong tôi. Một cái ǵ đó đặc biệt của niềm vui sướng và kích động tôi đă cảm nhận. Nhưng cùng lúc đó cũng như một sự sợ hăi, một sự đau đớn. Tại v́ tôi sẽ phải rời xa vợ tôi, một t́nh yêu cao cả và quí giá như thế. Chúng tôi mới chỉ cưới nhau cách đây có bốn tháng. Chúng tôi ở gần nhau ít quá. Tôi phải tạo cho ḿnh một ư chí về sự cần thiết phải hy sinh v́ nghĩa lớn để chấp nhận một sự chia ly như vậy. Tôi không sợ chết: nếu như cái chết của tôi v́ dân v́ nước, tôi sẵn sàng chết. Nhưng phải xa rời Cẩn ḷng tôi cháy bỏng quá nhiều.


Ngày 2 tháng Năm . Tôi quyết định làm một quyển sổ nhật kư. Tôi đang trong pḥng thí nghiệm. Tin về sự ra đi sắp tới đă đến tai vợ tôi. Bây giờ cả cô ấy cũng biết là chỉ c̣n bốn mươi giờ đồng hồ gần bên nhau. Bốn mươi tiếng mà thôi. Nó sẽ là những giờ phút quí giá nhất trong cuộc sống của chúng tôi bởi v́ sau đó chúng tôi sẽ chia tay nhau măi măi, có thể vậy. Với tôi là cả một vấn đề lớn: cuộc đời của một người lính chắc chắn thật vinh quang nhưng phải xa rời người phụ nữ mà ḿnh yêu thật là khó. Thời gian trôi vuột khỏi bàn tay: chỉ c̣n một chút nữa thôi là tôi sẽ không c̣n nh́n thấy em nữa. Giờ đây tôi đếm từng phút một. Và tôi tự đặt cho ḿnh nhiều câu hỏi: tại sao người ta sinh ra đời, và tại sao người ta phải chịu đau khổ…


Ngày 3 tháng Năm . Chúng tôi đă gần bên nhau suốt cả những giờ này, tôi và Cẩn. Có lúc chúng tôi tṛ chuyện sôi nổi, có lúc chúng tôi im lặng và im lặng. Chúng tôi tự hỏi trong im lặng, khi nào chúng tôi sẽ gặp lại nhau và liệu chúng tôi sẽ c̣n gặp lại nhau. Chúng tôi sẽ gặp lại nhau chỉ khi nào đất nước sẽ thống nhất, nếu cả hai chúng tôi sẽ sống sót trong cuộc chiến đấu. Tôi tiếc là không có thời gian trước khi đi gặp cha mẹ tôi, các anh, các chị em tôi. Tôi không c̣n thời gian để đi t́m gặp họ và liệu họ có hiểu tôi trong hoàn cảnh khó khăn này? A! Chiến tranh… cái chết… Chiến tranh thật là xấu xa, cái chết thật là đáng tiếc ! Tôi sẽ ra đi chỉ trong ít phút nữa và tôi đang khóc. Tôi không phải là kẻ hèn nhát. Tôi cảm thấy vững tin, c̣n hơn thế, mạnh mẽ. Nhưng tôi là một con người và tôi không thể mất đi t́nh cảm. Và nước mắt đổ xuống. Vĩnh biệt, em yêu quư. C̣n bao nhiêu thứ phải làm. Tôi c̣n phải đem cho em chiếc xe đạp và vài cuốn sách. Chúng tôi hy vọng là Chiến sẽ giúp tôi bằng ô tô, như vậy tôi sẽ cho xe đạp lên ô tô và tôi sẽ gặp em sớm. Cẩn… trái tim của em trong ánh mắt em. Một trái tim đau buồn. Nhưng một ngày tới sẽ không c̣n một con quỷ Mỹ trên đất nước này. Nếu không tại bọn Mỹ, tôi và em sẽ không phải hôn nhau vĩnh biệt.


Ngày 4 tháng Năm . Tôi đă chào tất cả các bạn tôi. Đă bao nhiêu buổi tối chúng tôi đă cùng bên nhau uống trà vui vẻ và buồn đau. Thật là đau khổ xa rời cả bọn họ.
Đă hết rồi những ngày tươi đẹp.
Bắt đầu một cuộc sống quân đội.


Ngày 5 tháng Năm .Bữa ăn đầu tiên trong đời lính của tôi. Hôm nay tôi cảm thấy như già đi một tuổi. Tôi chưa nhận quân phục nhưng tôi tự hào về ḿnh. Lúc này họ đến sắp xếp chúng tôi thành từng đội từng nhóm, và giao cho chúng tôi vật dụng để trang phục và cả đồ ăn uống. Chúng tôi khởi hành đêm nay đến Nghĩa Đàn sẽ nghỉ lại đó bẩy, tám ngày. Tôi nh́n lại lần cuối Phủ Qú: những cánh rừng xanh này, những cánh đồng trống này, mảnh đất yêu quư này. Bao nhiêu năm tôi đă sống ở đây? Tôi rời xa nó và tôi sẵn sàng hành quân trên con đường số 15, với một chiếc ba lô nặng trĩu trên vai. Lúc này trời đă tối và mặt trăng đă nhú lên. Mặt trăng sẽ chiếu sáng đoàn quân trong lúc bộ hành.


Ngày 6 tháng Năm .Thử đoán xem tôi đă gặp ai trong lúc hành quân? Cô bạn gái Trần Thị Hân mà tôi đă yêu khi c̣n là cậu bé. Thật ngạc nhiên. Chúng tôi trao nhau một cái bắt tay quư mến, chúng tôi nói ít lời và rồi chúng tôi nói câu vĩnh biệt một lần nữa. Cô ta mỉm cười: “Hai đứa ḿnh luôn chào nhau vĩnh biệt”. Ồ, Hân! Thật sững sờ khi tôi nh́n thấy em trước cửa nhà ! Em chắc chẳng biết được đă làm cho tôi vô cùng vui sướng? Cô Trần Thị Hân xă viên Đại Thanh, huyện Nghĩa B́nh. Mười phút tuyệt vời và không thể quên được em đă dành cho tôi, mặc dầu, giờ đây tôi yêu một người con gái khác. Rồi chúng tôi cùng nhau hành quân và chúng tôi đă đi qua Nghĩa B́nh và Nghĩa Đông. Giờ đây chúng tôi tới Nghĩa Hợp. Lúc này chính xác là ba giờ sáng và chúng tôi vô cùng mệt mỏi. Không một ai nói năng, không một ai cất tiếng hát.


Ngày 7 tháng Năm .Tôi ngủ được rất ít giờ, tôi mệt quá, và cái tin là chúng tôi sẽ nghỉ tại Nghĩa Thái làm cho tôi thấy vui sướng. Tôi đă xin phép được dừng lại ở đó để gặp em tôi là Bảy Luận đang sống ở đó, như vậy tôi có thể nhắn tin cho cha tôi… Tôi lại viết tiếp nhật kư, tôi đă gặp Bảy Luận. Tôi đă cùng ăn cơm với nó, nó thật là vui mừng. Tôi cũng hài ḷng mặc dù để gặp được nó tôi đă phải vượt sông. Cũng may nước sông không cao quá. Tôi đă ở bên Bảy Luận cho tận hai giờ chiều, sau đó tôi trở lại đơn vị. Chúng tôi nghỉ ngơi tới sáu giờ rồi lại tiếp tục hành quân. Đây là đêm thứ hai tôi xa nhà, xa Cẩn của tôi. Mặt trăng khuất sau đám mây, trời sau cơn mưa nhưng thời tiết dễ chịu. Mọi người nói cười ầm ĩ. Chúng tôi tới một vùng hoàn toàn lạ lẫm. Những căn nhà mái ngói đỏ và những túp lều làm bằng rơm rạ. Các cô gái ra khỏi nhà và tới lều xem chúng tôi nhưng họ nấp sau các thân cây một cách e thẹn.Chúng tôi liền ḥ lên: “Can đảm lên, các cô gái đẹp, tiến lên !”. Thế là họ chạy trốn giữa những tiếng bật cười khe khẽ.


Ngày 8 tháng Năm .Hôm nay đến lượt tôi làm đầu bếp và tôi phải đi t́m nước. Nhưng rơ khốn khổ: sau hai đêm hành quân liên tục, đôi chân tôi mỏi ră rợi. Cứ mỗi cử động là tôi thấy đau kinh khủng: tôi chưa bao giờ hoạt động thể thao. Bữa ăn mà tôi phải nấu thường là súp rau. Nó dễ tiêu. Rồi cơm. Buổi tối cần phải nấu nhiều cơm hơn để làm cơm nắm cho ngày hôm sau ăn trong lúc hành quân. Đúng là cuộc hành quân tối nay đă bị huỷ. Nhiều đứa chúng tôi thất vọng: chúng tôi nôn nóng vào tới quân đoàn của chúng tôi để xem sự việc ra sao. Nhưng máy bay Mỹ luôn bổ nhào xuống tuyến đường để ném pháo sáng: trong sự thể này đoàn quân khó di động được. Thực ra như thế cũng tốt. Tôi mệt mỏi lắm. Tôi đă đi bộ được mười ngày rồi, trong ḷng đem theo tất cả t́nh yêu mà tôi đă bỏ lại. Và t́nh yêu ấy nặng trĩu, nặng trĩu trong tôi… Tôi nhớ Cẩn kinh khủng.
Tôi chỉ c̣n nghĩ đến cô ấy, chỉ c̣n đếm những ngày mà tôi đă xa cách em.


Ngày 9 tháng Năm .Sau khi những đội quân đầu tiên xuất phát, xuất hiện ba chiếc máy bay Mỹ và lập tức chúng tôi nghe tiếng nổ của những quả bom đă rơi xuống phía đầu hàng quân. Một giờ sau chúng tôi đi tới điểm ấy, nhưng chúng tôi không thấy có người chết: chỉ có một con ḅ nằm vắt trên con đường số 15. Trong bóng tối nó tạo ra một cảm giác, đó là lần đầu tiên tôi thấy một sinh vật bị chiến tranh giết. Chúng tôi được nghỉ nửa tiếng để ăn. Nhưng thay vào việc cầm lấy cặp lồng súp th́ tôi ngồi viết. Tôi thích viết hơn cả ăn. Chỉ chốc nữa chúng tôi sẽ đi qua các làng của vùng Đô Lương. Hai bên đồng cỏ mọc xanh cao.


Ngày 10 tháng Năm .Chúng tôi hết gạo mà ở đây không thể mua được gạo bởi v́ không có. Chúng tôi không ăn ǵ hết ngoài một chút bột bắp và chúng tôi đi ngủ với dạ dày rỗng tuếch. Phải đến tối mai chúng tôi mới có gạo. Cái đói đến là khổ, tôi không c̣n muốn viết.


Ngày 26 tháng Năm .Từ mười sáu ngày nay tôi bị ốm nên không c̣n muốn viết. Chúng tôi tiếp tục hành quân trong bóng tối, đi qua những làng mạc lạ hoắc và máy bay Mỹ không cho chúng tôi nghỉ ngơi. Khi chẳng ai nghĩ nó đến th́ nó bất chợt lao xuống và tung ánh sáng ra. Hôm nay tuy vậy chúng tôi dừng quân: họ xếp chúng tôi thành các tốp, mỗi tốp sáu người để chặt cây. Tôi đă chặt cây sáu tiếng liền. Nhưng cái đó không thấm vào đâu so với bọn đỉa. Từ lúc chúng tôi đặt chân trong rừng với khí hậu ẩm ướt, chúng tôi bắt đầu gặp một kẻ thù tồi tệ hơn: bọn đỉa vắt. Bố sư khỉ chúng nó: chúng nó có khắp mọi chỗ và bám riết vào người đầu tiên mà chúng nó gặp. Mặc dù chúng tôi lo che đậy mọi phần của cơ thể, chúng nó vẫn tấn công và bám chặt chúng tôi,cứ mỗi lần cảm thấy bị cắn vào chân, tôi biết là cái ǵ. Tôi tháo giày, thấy bàn chân toét máu là điều không thể tránh được. Thật là kinh tởm.


Ngày 25 tháng Năm .Chúng tôi tắm trên ḍng sông Lam rồi lại tiếp tục hành quân. Mỗi lính chúng tôi phải gùi hai sọt, c̣n đồ ăn th́ chúng tôi chỉ nhận được một bao cơm nắm.
Chiều xẩm tối chúng tôi lại thấy ḿnh ở vùng Đô Lương, có nghĩa là chúng tôi đă quay trở lại đó. Chúng tôi đi về hướng Ngọc Sơn, Lam Sơn và Bôi Sơn. Bi đông của tôi cạn nước, hai vai tôi sưng phồng và đau tấy. Mỗi lần xốc chiếc gùi tôi phải cố sức kinh khủng. Đôi bàn chân th́ đầy vết thương và tôi không thể nào tiếp tục đi được nữa. Quân đoàn của tôi được trang bị toàn súng, nhiệm vụ của chúng tôi là hậu cần cho bộ binh. Vậy là những gùi mang trên vai đựng đầy thuốc nổ: để đánh những hầm ngầm và xe bọc thép Mỹ. Giờ đây chúng tôi dừng lại tại một huyện của Nghệ An, xă Thanh Chương, làng Thanh Phong. Chúng tôi sống cùng dân làng và từng ngày từng ngày đă chiếm được t́nh thương của họ. Nhưng tôi không có tin tức ǵ của Cẩn.


Ngày 1 tháng Sáu . Đă gần một tháng từ khi tôi nhập ngũ. Chúng tôi không làm ǵ khác ngoài việc tập luyện: quỳ, ḅ, lăn trong những miệng hố, thậm chí nhẩy lên cây và ẩn nấp sau những tán lá. Những bài tập luyện đó cực nhọc, lại c̣n nóng nữa: ngọn gió Lào sao nóng thế. Nhưng sự cực nhọc của cuộc sống đă luyện cho chúng tôi khả năng chịu đựng. Đối với tôi thậm chí nó c̣n mang lại cho tôi ḷng hăng hái. Ba ngày cuối chúng tôi được học chính trị và một số chúng tôi t́nh nguyện vào Nam theo đường Lào: vào đó để chống Mỹ xâm lược. Tôi có mặt trong số ấy. Tuy vậy tôi nhớ Cẩn và mẹ tôi. Ngày mai được nghỉ nên tôi xin phép về thăm gia đ́nh: bố mẹ tôi sống không xa đây. Tôi đă được phép v́ tôi đă t́nh nguyện vào Nam, thế là đến bốn giờ tôi lên đường cùng Vi. Chúng tôi thẳng tiến tới Trang Khê, vượt qua núi đi theo kiểu dích dắc. Đường đi sẽ dài nhưng không sao. Tôi cảm như điên lên v́ sung sướng: tôi sẽ được gặp lại mẹ tôi, họ hàng tôi.


Ngày 2 tháng Sáu .Tôi đă gặp họ nhưng tôi không gặp mẹ tôi. Mẹ ơi chán quá! Khi tôi tới nơi là lúc mười một giờ rưỡi tối, con tim tôi đập mạnh. Tôi ôm chầm lấy Vân, và bà tôi, các d́, các anh em họ, rồi tôi hỏi họ: “Thế mẹ đâu ? Mẹ đâu rồi ?” Mẹ không có nhà, mẹ đă đi Đông Nôi lúc sáng. Mẹ ơi, chắc mẹ sẽ buồn lắm khi mọi người sẽ nói với mẹ là con đă về mà không được gặp mẹ. Con cũng buồn lắm. Gia đ́nh tôi chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, một bữa trưa đầu tiên từ khi tôi nhập ngũ, nhưng tôi không thấy đói: con nghĩ tới mẹ, mẹ ơi. Có lẽ sẽ không c̣n một dịp nào như dịp này nữa… Con thất vọng quá. Con đă chờ mẹ đến tận mười hai giờ trưa mà mẹ vẫn chưa về và con phải ra đi. Mọi người xếp cho tôi những nắm cơm, những đồ ăn khác, nhưng tôi không cần ǵ hết. Tôi xúc động quá đến nỗi khi chào họ, tôi đă không ḱm được nước mắt… Tôi đă ra đi giữa những hàng cây, làng xóm khuất dần sau những ngọn cây, trong tiếng nức nở. Cả lúc này nước mắt cũng rơi trên quyển sổ nhỏ. Thật tiếc quá, mẹ ơi. mẹ con ḿnh chưa bao giờ gặp may mắn. Tôi tới trước cửa nhà Vi. Tôi chờ cậu ta chào bố mẹ rồi chúng tôi tiếp tục lên đường.


Ngày 3 tháng Sáu .Một chuyến đi vất vả. Và khoảng ba giờ chiều, trong lúc chúng tôi vừa nh́n thấy con sông th́ một chiếc máy bay địch xuất hiện trên bầu trời và bắt đầu xả súng bắn chúng tôi. Chúng tôi phải nằm rạp xuống một cái hố và cầu nguyện cho linh hồn. Những viên đạn rơi quanh chúng tôi gần chạm chúng tôi. Nhưng cả tôi và Vi đều không bị trúng đạn và khoảng bốn giờ chúng tôi đă có thể tiếp tục lên đường, đến xẩm tối chúng tôi đă tới Trang Khê nơi chúng tôi quen một cô gái đẹp có giọng nói hay. Cô ta đi Chùa, chúng tôi đi cùng một đoạn khoảng ba mươi mét. Cô ta cho biết tên là Trần Thị Hương. Nghĩ tới cô ta tôi cảm thấy như trái tim được xoa dịu: cô ta có giọng nói giống Cẩn, và cả đôi má cũng giống một chút. Tôi đă viết một lá thư khác cho Cẩn. Tôi đă viết mười lá thư cho em trong ṿng một tháng: không một lá thư trả lời. Không một lá.


Cứu Đồng Đội

Châu Loan Phạm
Người dịch

Tác giả : Nhà báo Oriana Fallaci

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>