|
|
|
|
|
|
Từ dạo đó tôi không c̣n yêu nữa
Phút nồng nàng nguội lạnh ở trong tim
Tôi nh́n đời qua khung trời ảm đạm
Sống vật vờ trong căn pḥng vắng thênh thang
Bốn bức tường là thân bằng quyến thuộc
Luôn nh́n tôi, đăm đắm say mê
Bầu trời xanh, xa xa ngoài khung cửa
Lén lén nh́n nuốt ngược ước mơ cao
Có những đêm giật ḿnh vang tiếng gọi
Và rồi quên tất cả, đă mơ ǵ
Trong tim tôi là chuổi ngày b́nh thản
Không có ǵ như căn pḥng trống thênh thang
Có lúc nghĩ !
Thế gian đă quên...rằng c̣n tôi hiện hữu
Nên cũng chẳng buồn quấy phá một ai
''Có những bửa cơm trắng tôi nhai và cố nuốt
Sau đôi ngày quên lững miếng ăn'
Có lúc thức thâu đêm nói chuyện với chính ḿnh
Quần mắt thâm soi gương... ḿnh hết đẹp
Và cứ kệ v́ đâu c̣n ai ngắm
Đâu ai nhớ ḿnh.. mà ḿnh có nhớ ai
Tôi quên hết chôn ḿnh trong pḥng vắng
Một ḿnh tôi như thế cũng đủ rồi
Cuộc đời ngoài kia c̣n lắm người qua lại
Chỉ ḿnh tôi ngồi đó với riêng tôi
|
Ngọc Nhi
Korea - 3.2007
zz_hoahongtrang_zz@yahoo.com
|
|
|
|
|
|
|
|