Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này


Truyện ngắn

 

TẦU ĐĂ ĐẾN GA…

 
 



Tôi t́nh cờ gặp nàng trên sân ga Hà Nội vào một đêm mùa đông. Thực t́nh mà nói, trước đây chúng tôi cũng chưa hề nói với nhau một lời.Chưa cận kề nhau một phút. Nhưng nàng đă ở trong tôi gần hai mươi năm nay. Có thể, trong trái tim của nàng ngày ấy có h́nh bóng tôi !? Tôi luôn cảm thấy như vậy.
...

Tôi xin đi làm từ khi hàng xóm vẫn gọi tôi là cậu bé. Hồi đó tôi vừa tṛn mười bảy tuổi. Tôi muốn làm việc để bớt đi một gánh nặng cho gia đ́nh hơn là sự nôn nóng muốn làm người lớn. Tính tôi vốn nhút nhát và đa cảm. Khái niệm về t́nh dục với tôi hồi đó thật mơ hồ. Có thể, sự ḱm hăm về trí tuệ, luân lí đă làm lạnh đi những ham muốn sinh lí. Thỉnh thoảng, tôi bỗng cảm thấy thèm một điều ǵ đó. Nhưng tôi không biết phải làm ǵ và như thế nào để sưởi ấm con tim lạnh lẽo. Tôi chỉ cảm thấy răng...tôi cô đơn, rằng... ngoài những mối quan hệ gia đ́nh và người thân ra chắc c̣n phải có một mối liên hệ thần bí nào đó ? Sau này, tôi mới biết. Cái thần bí muôn thủa đó là : T́nh yêu !

Tôi hào hứng làm công việc của tôi cho dù chỉ là thợ đốt ḷ. Ca sáng từ sáu giờ đến mười bốn giờ. Ca chiều từ mười bốn giờ đến hai mươi hai giờ. Mỗi tuần lễ đổi ca một lần.
Thường thường, nếu tôi làm ca sáng th́ cứ khoảng sáu giờ kém mười năm phút là lúc tôi đi qua cửa số 1 sân vận động Hàng Đẫy. Sự đột biến làm tâm hồn tôi bâng khuâng bao nhiêu năm nay xảy ra chính tại đấy ! Ở trước cửa số 1 sân Hàng Đẫy ấy ! Vào khoảnh khắc sáu giờ kém mười năm ấy...Một cô gái đi ngược chiều với tôi bên kia đường mà chỉ ngay hôm sau tôi phát hiện ra, cô cũng đi làm vào giờ ấy. Người con gái đó chính là nàng ! Hôm ấy, chúng tôi t́nh cờ nh́n vào mắt nhau...để rồi, hàng trăm ngày sau vẫn say đắm nh́n nhau. Có lẽ, trong những ngày đam mê ấy...cả hai chúng tôi chỉ mong ước những giây phút thoáng qua ấy. Có thể, ngay cái nh́n đầu tiên, tôi đă bị chinh phục bởi ánh mắt của nàng.

Nàng không đẹp lộng lẫy nhưng xinh xắn và gợi cảm. Vẻ mặt nàng thường đăm chiêu với đôi mắt mơ mộng chân thành. G̣ má và đôi môi của nàng luôn bừng lên khát vọng...những khát vọng được vuốt ve, được ôm ấp...Cái khát vọng bằng sự run rẩy thầm kín của con tim e ấp và kiêu hănh. Gặp nàng, tôi có cảm giác rằng... tất cả những ǵ trên thân thể đang đậy th́ kia...đang toát ra, bao trùm không gian quanh tôi một mùi hương đam mê ngây ngất. Mùi hương đó mê hoặc các giác quan, không một loài hoa nào trên đời này có thể sánh được.

Hàng năm trời, tôi và nàng chỉ nh́n nhau như vậy. nhưng từ những ánh mắt ấy, tôi tự đoán ra những vui buồn của nàng, t́nh cảm của nàng. Mùa hè, nàng hay mặc áo màu thiên thanh. Mùa Thu màu tím. Mùa đông màu huyết dụ, c̣n mùa xuân nàng mặc áo màu hoàng yến.

Có một lần, tôi cảm thấy môi nàng mấp máy như định nói với tôi...Nhưng cái khoảng thời gian thoáng gặp nhau quá ngắn ngủi làm tôi câm lặng, tôi không đủ can đảm để hỏi nàng dù chỉ một câu. Nàng nhíu cặp mày thanh tú như tỏ vẻ trách móc...(Sau này tôi mới thấy hối tiếc)
Vài ngày sau đó, nàng có vẻ buồn. Khuôn mặt thiên thần đă gợn lên chút xao xuyến. Bẵng đi nửa tháng, tôi không gặp được nàng. Tôi nhớ, tôi lo nàng bệnh, tôi như bị ốm tương tư. Tôi đưa h́nh hài của nàng vào trái tim tôi, giấc mơ của tôi. Những ngày này, đất dưới chân tôi như sóng biển, mặt trời như một ông già cáu bẳn.

Ngày thứ mười sáu. Chúng tôi lại gặp nhau vào giờ ấy, chỗ ấy. chúng tôi nh́n nhau âu yếm giữa khoảnh khắc nghiệt ngă của sự ngược chiều. Không hiểu sao, lần này chúng tôi bỗng đi chậm lại như đi viếng một linh hồn ?!... Tôi thấy từ trong đôi mắt thiên thần của nàng long lanh nước mắt...Rồi nàng bỗng vụt chạy như thể nàng sợ tôi thấy nàng khóc hơn là nàng là nàng chạy chốn tôi...Tôi hiểu rằng nàng đă lấy chồng. Và mười năm ngày khốn khổ của tôi chính là quăng hạnh phúc của nàng.
Mặc dù vậy, những lần gặp nhau sau đó, nàng vẫn ban phát t́nh yêu cho tôi qua ánh mắt. Có lẽ, nàng vẫn thèm được hưởng thụ tâm hồn tinh khiết của một chàng trai nhút nhát của tôi ? Tôi nhận thấy, ánh mắt của nàng đă mất đi vẻ hồn nhiên ?! có chăng chỉ c̣n sự mệt mỏi và nuối tiếc. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa th́ tôi vẫn yêu nàng ! Yêu say đắm, yêu măi măi. Tất cả những ǵ đẹp nhất, trong vắt nhât của nàng đă ở trong tâm khảm tôi, người đàn ông nào cưới nàng cũng chỉ là kẻ xấu số mà thôi. Để dáng h́nh nàng c̣n nguyên vẹn như buổi gặp đầu tiên, khi thấy nàng có bầu, tôi đi ṿng đường khác.
...

Tôi tay xách nách mang, nàng cũng vậy. Gần hai mươi năm không gặp nhau, nàng và tôi đều có những thay đổi. Nàng vẫn đẹp ! Một vẻ đẹp bí ẩn và sầu thảm. C̣n tôi, đă hai thứ tóc trên đầu. Chúng tôi lại tŕu mến nh́n nhau. Sống lại như những ngày đă có. Lần này, Thời gian đă giúp tôi có đủ can đảm để lên tiếng.

Tôi hỏi nàng :
- Tết nhất đến nơi rồi, em đi đâu vậy ?
- Em đi thăm chồng ở trại cải tạo Phố Lu !
Tôi ngạc nhiên v́ sự trùng lập của tôi và nàng...chẳng lẽ, số phận cứ bám lấy chúng tôi để gieo những nỗi buồn ?! Tôi lại hỏi :
-Chồng em phạm tội ǵ ?
Nàng thản nhiên trả lời tôi như với một thân :
- ăn trộm !
Tôi chợt nhận ra rằng, đằng sau cái tự nhiên kia là sự ngơ ngác và khổ ải. Đột nhiên, nàng hỏi tôi :
- C̣n anh...đi đâu mà cũng lủng củng đồ đạc thế kia ?
- Cũng như em thôi, đi tiếp tế cho vợ...trại Phố Lu !
Nàng ngạc nhiên nh́n tôi với ánh mắt dịu hiền và đồng cảm. Nàng hỏi :
- Vợ anh phạm tội ǵ ?
Nếu như người khác hỏi tôi câu này, tôi sẽ không trả lời. Nhưng với nàng, t́nh yêu của tôi, ánh sáng của tôi. Nếu nàng biết được nỗi khổ của tôi, chắc cũng bớt cho tôi nhiều lắm, tôi nói :
- Vợ anh phạm tội làm điếm !

Đây là câu trả lời thật thà đầu tiên của tôi từ ngày vợ tôi bị bắt. Đây cũng là nỗi cay đắng nhất đời của một người làm chồng. Nó nhục nhă cả trong giấc ngủ. Tôi thanh minh với nàng rằng...vợ tôi làm điếm với một tâm trạng ră rời cùng với tấm ḷng cao thượng bản năng. Cô ta cố níu giữ cuộc sống của bố con tôi. Cô ta xấu xa để con tôi có tiền ăn học, để tôi tồn tại và trong sạch. Cô ta giấu tôi khéo léo đến nỗi khi công an đến bắt tôi mới ngă ngửa người ra...Kể đến đây, tôi đau khổ im lặng. Chợt nàng cầm lấy tay tôi. Tôi rùng ḿnh và cảm thấy từ bàn tay mềm mại và ấm áp của nàng đang âm ỉ truyền sang tôi một nguồn năng lượng lạ lùng. Chưa bao giờ và chưa ở đâu tôi có cảm giác như vậy. Và...tất cả những kỉ niệm về nàng bỗng ùa đến bao trùm lấy tôi như một giấc mơ.

C̣i tẩu rú lên rồi đoàn tầu rùng ḿnh lăn bánh. Nó mang vào trong đêm những toa nặng trĩu lo âu và chờ đợi. Tôi và nàng đang đến một nơi mà không ai mong đến. Ngoài trời tối đen, trong toa tầu hôi hám cũng đen tối. Tôi và nàng ngồi cạnh nhau như một cặp vợ chồng. Hành khách có vẻ tin là như vậy. Cách đây nhiều năm, khi gặp nhau, chúng tôi thường im lặng. Bây giờ cũng thế. Có lẽ, chưa bao giờ tôi thấy giá trị của sự im lặng như trong lúc này. Bàn tay phải của tôi bỗng nắm chặt lấy bàn tay trái của nàng. Mười ngón tay vuốt ve nhau, truyền cảm sang nhau. Chúng tôi cứ nắm tay nhau như vậy và cùng chung một hoài niệm thiêng liêng vượt bay ra khỏi mọi ràng buộc tầm thường. Trong bâng khuâng, tầm mắt bị khống chế bởi một màu đen nhợt nhạt...Tôi bỗng giật ḿnh khi chợt nghĩ đến một thứ t́nh ma quỉ...đó là quan hệ vợ - chồng ?! Những kẻ xa lạ khác giới t́nh cờ gặp nhau. quen nhau, yêu nhau, lấy nhau, căi nhau, đánh nhau, bỏ nhau, thành kẻ thù của nhau...có khi c̣n giết nhau...thật kinh khủng ??? Tôi rùng ḿnh để rũ bỏ những suy nghĩ đen tối ấy đi...Rồi tôi âu yếm hỏi nàng :
- Em dựa vào anh mà ngủ !
- không anh ạ, em ngủ gần hết đời rồi. Cơ hội để được ngồi bên anh chắc không bao giờ có nữa...ôi, số kiếp con người !
- Chồng em bị tù mấy năm ?
- Hai năm ! và cũng là lần thứ hai rồi anh ạ. trong đầu tôi bỗng h́nh dung ra một thằng trộm chuyên nghiệp với một bộ mặt khả ố...Nàng vẵn thủ thỉ :
- Anh ấy tốt với em lắm, nói ra chẳng ai tin !
- Tốt mà để em khổ thế này sao ?
- Hiện tại anh ấy đang khổ hơn em...cũng chỉ v́ mỗi lần em sắp sinh con, kinh tế gia đ́nh em lại rơi vào cảnh túng quẫn. Cho nên anh ấy lại phải liều đi ăn trộm.

Tôi bắt đầu thay đổi nhận định về người chồng khốn khổ của nàng và ngạc nhiên với kiểu ăn trộm như vậy...hai đứa con, hai lần đi ăn trộm, hai lần ngồi tù !

Nàng thở dài nghe năo ruột hơn cả tiếng gió lạnh rít ngoài thân tầu. Tôi thầm nghĩ, những đứa con của nàng sống được cũng nhờ vào tiền của "Đồng bào". Và những khổ chủ của chồng nàng cũng không thể ngờ rằng...chính sự mất mát của họ lại là điều làm phúc tốt đẹp. Tôi ngập ngừng hỏi :
- Hồi ấy mà anh mạnh bạo ngỏ lời yêu em, liệu em có chấp nhận không ?
- Hàng năm trời, em chỉ chờ mong điều đó !
Tim tôi quặn lại và tôi thốt lên :
- Trời ơi ! Anh thật ngu ngốc ! Thật nhút nhát !...
- Anh ơi...Thế lại hóa hay !
- Sao...chả lẽ em...
- Bây giờ trong em chỉ c̣n t́nh yêu của những năm về trước...cũng may hồi đó anh nhút nhát...lấy anh làm chồng th́ chắc chết !
Tôi bối rối không hiểu nàng nói đùa hay nói thật.Tôi hỏi :
- Tại sao lấy anh làm chồng lại...chắc chết ?
- Bởi v́ anh quá lương thiện ! Lương thiện đến ngu ngốc !

Nói xong câu đó, nàng nhè nhẹ dựa vào vai tôi...êm đềm như để ngủ. C̣n tôi, bất ngờ v́ câu trả lời của nàng và tôi tự hỏi ḿnh ; Chẳng lẽ sống lương thiện là "chắc chết" thật sao ? Chẳng lẽ phải đi ăn trộm, làm điếm... mới chắc sống ? Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi suốt cuộc hành tŕnh. Tôi không làm sao giải đáp nổi...

Hơi thở của nàng vẵn đều đặn. Có lẽ nàng đang chập chờn ngủ...Không hiểu sao, mùi hương của nàng, người đàn bà hai con ấy vẫn làm tôi ngây ngất ! Ôi, những kỉ niệm tinh khiết của T́nh yêu !

Ngày mai, tôi và nàng, hai sinh linh lương thiện sẽ gặp chồng và vợ của ḿnh. Họ là một tên trộm và một con điếm. Thực ra, đă là chồng và vợ của đĩ và bợm th́ những người lương thiện như tôi và nàng cũng chẳng hơn ǵ họ. Một nửa chịu cảnh ngục tù, một nửa nhục nhă...Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi thấy thương hại tất cả, tôi bật khóc...

Trong không gian im lặng của vùng rừng núi cô quạnh chợt vang lên giọng nói ngái ngủ và khê nồng khói thuốc của nhân viên hỏa xa :

- Tầu đă đến ga...

Phan Khởi Nhật
Hà Nội 04.2007

phankhoinhat@yahoo.com.vn

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>