Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Truyện ngắn

 

T̀NH DUYÊN

 
 

Khi trời đă sẫm tối th́ Chương không c̣n hy vọng nàng sẽ đến nữa. Chàng buồn bă ra về, những bước chân nặng nề nghe lào xào trên những cánh lá úa vàng trải đầy trên mặt đất trong công viên. Chàng đă thuyết phục măi nàng mới cho cái hẹn để gặp nhau nhưng rồi nàng lại thất hứa. Tại sao? V́ nàng có công chuyện bất ngờ hay là nàng đổi ư kiến?

Chuyện t́nh của họ là kết hợp của một chuỗi dài những bất ngờ, một chút ǵ sắp đặt của Thượng đế th́ phải! Hôm ấy chàng đang ngồi trên xe điện ngầm để đến sở th́ t́nh cờ thấy một cô Việt Nam nhỏ nhắn, dễ thương bước lên và đứng lơ ngơ một giữa những người Ư cao to, thô tháp, tay xách một cái túi xách khá nặng nề. Chàng đă lịch sự nhường chỗ cho nàng. Nàng cũng rất tự nhiên nhận lời ngay. Sau đó họ trao đổi những câu chuyện trời mưa trời nắng thông thường, rất ngắn ngủi v́ chàng sắp tới trạm phải xuống. Chàng bèn xin địa chỉ để liên lạc th́ nàng cho chàng địa chỉ email. Chàng nh́n sơ qua rồi bỏ vào ví cất sau túi quần. Chàng cảm thấy quyến luyến cô gái trẻ xinh xắn ấy và rất vui v́ đă t́nh cờ gặp được nàng. Nhưng đến khi vào đến sở th́ hỡi ơi , cái ví đă không cánh mà bay mất. Rất may là giấy tờ căn cước hôm ấy chàng để trong cặp táp , trong ví chỉ có một số tiền nhỏ. Nhưng địa chỉ email của nàng bị mất th́ thật là bực quá, không hiểu những ǵ chàng c̣n nhớ có chính xác không nữa! Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong chàng ngồi vào máy tính, viết thư thăm hỏi nàng và gửi đi . Thật là may v́ thư đă được gửi đi, chứng tỏ chàng đă không nhớ sai. Thư gửi đi đă hai ngày mà chàng vẫn chưa nhận được hồi âm. Chàng cảm thấy lạ v́ thái độ của nàng đă rất vui vẻ khi chàng ngỏ ư là muốn gặp lại nàng. Chàng gửi lại email với những lời lẽ hoa mỹ, tếu hơn. Con gái thường thích những người biết làm cho họ cười, nhờ vậy chắc nàng sẽ bớt e ngại chăng? Chàng là người rất nhiệt t́nh và kiên nhẫn, ít khi nào chịu bỏ cuộc ngay. Một ngày dài lê thê lại qua đi, nàng vẫn không trả lời. Chàng bắt đầu cảm thấy thất vọng và v́ buồn bực, chàng gửi cho nàng một bài thơ với ư hờn trách của một thi sĩ mới mà chàng vẫn ái mộ. “Bất quá tam”, nếu nàng c̣n im hơi lặng tiếng th́ coi như duyên bèo nước thành duyên… bèo bọt thôi!

Tối hôm sau chàng mở máy tính th́ thật là vui, nàng đă trả lời. Nàng cho biết là mấy ngày nay máy tính của nàng bị trục trặc nên nàng không vào hộp thư được. Nàng xin lỗi đă chậm trễ và khen bài thơ rất hay. Ra là nàng chưa hề đọc thơ của thi sĩ đó. Chàng viết một cách lơ mơ cám ơn nàng đă khen bài thơ mà không xác nhận đó không phải là thơ của chàng.
Từ đó họ bắt đầu trao đổi thư từ với nhau. Nàng là một người vui tính rất hợp với tính cách của chàng. Mỗi lần đọc thư của nàng là chàng lại cười măi. Và chàng bắt đầu tập làm thơ, mượn ư và đôi khi mượn một số chữ trong thơ t́nh của những thi sĩ mới trên mạng. Thi sĩ nổi tiếng ngày xưa th́ chàng không dám v́ nàng sẽ biết ngay. Thư qua thư lại một thời gian, “t́nh trong như đă mặt ngoài c̣n e” chàng xin được đến thăm nàng. Nàng cho biết là nhà của nàng ở một tỉnh rất xa nơi chàng sống và nàng sắp phải đi công tác cho sở, sẽ gặp nhau sau, nhưng họ vẫn có thể liên lạc như thường v́ nàng có thể dùng máy tính của sở. Thế là chàng lại chờ đợi và tạm hài ḷng với những bức thư điện tử. Cuộc sống của chàng đă vui hơn và chàng luôn tươi cười khác hẳn lúc trước. Bà Tâm, mẹ chàng bắt đầu để ư và đă xa gần dọ hỏi nhưng chàng vẫn chưa thể nói ǵ với bà về nàng.C̣n quá sớm mà! Bấy lâu nay bà vẫn âm thầm t́m vợ cho đứa con trai duy nhất của ḿnh. Ở xứ người, điều này không phải là dễ, nhất là những cô cậu ngày nay không có môi trường để gặp nhau mà chỉ quen toàn là người Ư. Bà không kỳ thị nhưng dù sao th́ vẫn tốt hơn nếu có con dâu cùng chung ḍng máu đỏ da vàng, dù rằng có thể là cô ta sẽ không nói thông thạo tiếng Việt. Mỗi khi hội họp với lớp bạn già bà hay hỏi han và đôi khi nhờ bạn bè cho biết thông tin, nhưng vẫn chưa thấy ai thích hợp với con của ḿnh. Thường là chúng c̣n bé quá hoặc đă có bồ Ư rồi.

Thời gian cứ trôi đi. Nàng luôn dùng đủ cớ để không gặp chàng dù t́nh cảm của họ đă thắm thiết rất nhiều. Chàng cuối cùng không chịu nổi và trách nàng không thật ḷng với chàng, đă đùa giỡn trên t́nh cảm của chàng. Sau khi gửi đi một bức thư dài, một tối hậu thư với lời lẽ khá lạnh nhạt, ngầm tỏ ư là sẽ chấm dứt nếu như nàng cứ trốn tránh chàng, chàng hồi hộp chờ tin. Vài ngày trôi qua, nàng chỉ im lặng. Ruột gan chàng nóng như lửa đốt. Đă mấy lần chàng định thư cho nàng rồi lại cố gắng không viết. Bởi v́ thà là thôi đi c̣n hơn là cứ chơi tṛ ú tim như vậy. Nhưng chàng buồn lắm, vẫn ngồi măi trước hộp thư mở rộng khi từ sở về và cơm nước xong những ngày trong tuần. C̣n thứ bẩy chủ nhật th́ chàng cứ ôm lấy cái máy tính. Nàng thật gan góc, không chịu nhượng bộ. Hai tuần trôi qua, mặt mũi chàng trông thật hốc hác đến nỗi mẹ chàng phải sợ và hỏi han nhưng chàng chỉ trả lời nhát gừng. Chàng đă định chịu thua viết cho nàng th́ nhận được hồi âm của nàng, một email rất dài và buồn. Đọc đến cuối thơ th́ chàng cảm thấy hụt hẫng như từ trên trời rơi xuống. Té ra bấy lâu nay chàng đă viết và thương yêu một người không phải là nàng, người chàng gặp trên xe điện ngầm, mà là một người khác, một người trùng tên email với nàng và đă tội nghiệp mà viết cho chàng khi mấy bức thư sai địa chỉ của chàng lạc vào hộp thư của nàng. Chắc là chàng đă không nhớ một kư hiệu nào đó! Thật là khủng khiếp! Chàng dở khóc dở cười với điều này. Nhưng dù sao th́ chàng đă thương nàng rất nhiều như nàng đă thú nhận là không phải đă hoàn toàn lừa dối chàng khi viết thư thật t́nh cảm cho chàng. Họ không biết mặt nhau nhưng sự hoà hợp về tâm hồn đă khiến cho t́nh yêu nẩy nở. Chàng ngơ ngẩn và không phân tích nổi những cảm giác buồn, giận, yêu cùng một lúc cứ xoay chuyển trong đầu óc chàng. Nàng đă nói là tùy chàng quyết định sẽ tiếp tục thư từ với nàng hay là đi t́m người chàng đă muốn t́m. Nàng sẽ rất buồn nhưng sẽ không trách ǵ hết nếu như chàng quên nàng. Chàng ngồi thừ người trong ánh đèn vàng mờ nhạt của căn pḥng ngủ và cứ đọc đi đọc lại những lời thư của nàng, những lời thư đầy thân quen, dễ thương như bao lần. Cuối cùng chàng cũng gửi thư cho nàng nhưng yêu cầu nàng cho gặp mặt. Có lẽ trời đă xui khiến như vậy và chàng tin là một người con gái với cá tánh và tâm hồn như chàng đă cảm nhận sẽ không làm chàng thất vọng dù vẻ bề ngoài có hơi kém đẹp đi chăng nữa. "Mong là em sẽ không chê anh", chàng đă rất thành thật khi hồi âm cho nàng như thế. Nàng sau đó đă bằng ḷng gặp chàng trong công viên lớn của Milano. Họ đă hẹn nhau một chiều thứ bẩy. Chàng đă đến , đă hồi hộp đợi nàng trong cảnh thu tuyệt đẹp với những sắc lá nâu, đỏ, vàng, tím lay động theo làn gió nhẹ, trải dài trên lối đi. Chàng mơ màng tưởng tượng đến một thiếu nữ dong dỏng cao, thanh nhă, mắt sáng môi tươi, tóc buông dài lả lướt và giọng nói thật êm đềm, dễ thương. Thời khắc đă trôi đi một cách lê thê trong sự nôn nóng của chàng và chàng đă cố chờ măi cho đến khi bóng tối nhá nhem trong công viên…

Những ngày sau đó thật u tối với chàng. Nàng không hồi âm dù chàng đă gửi đi bao nhiêu là thư. Chàng bức bối với muôn ngàn ư nghĩ và chàng cũng lo sợ với ư tưởng là phải chăng nàng đă gặp một điều ǵ không may? Nhưng có lư nào lại như vậy đúng lúc họ sắp gặp nhau! Nỗi buồn giận và sự nhớ nhung khiến chàng gầy xọp xuống và trở nên ít nói. Chàng lao vào công việc và hay đi lang thang ngoài đường những ngày nghỉ để cho ḷng khuây khỏa. Gần một năm trôi qua nhưng t́nh cảm dành cho nàng vẫn chưa lắng xuống …Mẹ chàng rất tinh ư đă nh́n thấy tâm sự của chàng và càng ra công t́m nguồn an ùi cho chàng. Đúng lúc đó, bà t́nh cờ gặp lại một người bạn gái cũ khi đi kiểm tra sức khỏe trong nhà thương. Người bạn này tâm sự là bị ung thư giai đoạn cuối và đang khổ tâm v́ sẽ để lại đứa con gái một ḿnh trên xứ người. Bà đă hết sức nâng đỡ tinh thần của bạn và khi nh́n thấy cô con gái th́ bà chấm ngay và cho bạn biết ư định của ḿnh. Hai bà qủa phụ thế là qua lại thân thiết với nhau và mẹ của Hảo, cô gái ấy cũng rất ưng ư khi nh́n thấy con trai của bạn. Chàng thỉnh thoảng cũng gặp nàng khi mẹ chàng mời hai mẹ con dùng cơm chung và cũng thấy là nàng rất xinh, nhưng chàng đang nghĩ đến cô gái trên mạng nên cũng không có tâm trí nào để chú ư hơn về nàng.

Cái chết đă đến rất nhanh với mẹ của Hảo. Bà Tâm đă đứng ra giúp Hảo lo lắng cho mẹ nàng được mồ yên mả đẹp, điều này khiến nàng rất cảm kích và nàng đă về ở chung với hai mẹ con Chương theo lời dặn ḍ của mẹ. Đau đớn v́ cái chết của mẹ và chỉ có một thân một ḿnh nên nàng cũng cần một mái ấm để tinh thần bớt suy sụp. Bà Tâm biết tính của con nên không hề để lộ ra ư định, chỉ mong là sự gần gũi sẽ mang đến t́nh cảm giữa hai người. Hảo cũng từng làm việc nhưng hiện đang thất nghiệp, nàng cho thuê căn nhà, tài sản của mẹ để lại để có tiền sinh sống. Rất may là nàng hợp với bà Tâm nên rất được ḷng bà, được thương yêu như một cô con gái vậy. Nàng là người rất tự trọng nên trước sự thờ ơ của Chương nàng cũng rất ít lời. Sau những bữa cơm tối Chương đều rút lên pḥng riêng. Nàng th́ nán lại xem phim truyền h́nh với bà Tâm.

Sau Chương giới thiệu được việc làm cho Hảo ở ngay sở của chàng. . Họ vẫn đi về cùng một lúc bằng phương tiện di chuyển công cộng. Sự ca ngợi nàng của những người bạn trai đồng nghiệp Ư, Việt khiến Chương bắt đầu để ư đến nàng hơn. Nàng th́ ít nói và kín đáo nên chàng không hiểu được tâm hồn của nàng. Nhưng mắt nàng đă long lanh hơn khi Chương tỏ ra ân cần, săn sóc đến nàng. Mỗi lần các thanh niên trong sở t́m cách thân cận với nàng Chương cảm rất khó chịu và tự giải thích với ḷng là v́ muốn bảo vệ một cô gái thơ ngây mà mẹ chàng đang bảo trợ thôi.

Rồi chàng phải đi công tác xa cho sở. Trong đầu óc c̣n vương vấn một h́nh ảnh mơ hồ, không rơ nét của Thảo, h́nh bóng của Hảo bỗng hiện lên tươi cười với chàng khiến chàng cảm thấy ḷng như xao động. H́nh như trái tim của chàng lại bắt đầu đập mạnh v́ một người khác ngoài Thảo. Chàng cảm thấy nôn nóng chỉ mong sao mau đến ngày xong công việc. Mỗi ngày chàng đều gọi điện thoại về nhà cho mẹ và cho nàng. Giọng nói của Hảo đầy tươi vui mỗi khi tṛ truyện với chàng làm chàng cảm thấy hạnh phúc. “ Ta phải xin cưới nàng thôi “, chàng nghĩ thầm.

* * *


Chàng mở hộp thư riêng và không tin nổi mắt ḿnh. Một email của Thảo đang nằm gọn trong đó. Nàng lại xuất hiện đúng vào lúc chàng đang yêu một người khác. Thật là trớ trêu. Mà tại sao nàng biến mất cả năm nay mà không nói một lời, ít ra là một câu dứt t́nh! Và nàng đă hẹn mà không đến để chàng phải chờ mong và khổ sở. » Con người của nàng thật nhẫn tâm. Nàng luôn xem ta như một tṛ đùa ! » Chương bực dọc nghĩ thầm. Nhưng nghĩ ǵ th́ nghĩ trái tim chàng vẫn rộn lên một cảm giác khó tả. T́nh cảm tưởng đă vùi sâu bỗng bừng sống lại . Chàng run tay nhấp chuột để mở email. Chỉ là một thư rất ngắn hẹn gặp chàng ỏ cổng công viên chính của Milano chiều thứ bẩy lúc bốn giờ v́ có nhiều điều muốn nói. Nàng lại muốn trêu ta nữa chăng? Ta có nên đến đó hay không? Nàng là một cái bóng trong khi Hảo là một h́nh ảnh có thật. Ta có nên “ bỏ mồi bắt bóng “ hay không? Chàng cứ suy nghĩ măi nhưng rồi cũng trả lời là sẽ đến chỗ hẹn kèm theo lời trách khéo.

Chàng xuống nhà, nơi hai người phụ nữ thân yêu của chàng đang chờ. Xong công tác sở, chàng đă về đến nhà và tắm rửa, xem thư trong khi chờ Hảo đi làm về muộn v́ một công việc cần giải quyết ngay. Bữa cơm đă diễn ra trong sự vui vẻ của cả nhà. Mẹ chàng rất mừng khi thấy chàng luôn nh́n Hảo và ân cần với nàng. Điều mong muốn của bà sắp thành sự thật, như vậy bà sẽ yên ḷng nếu như phải ra đi, về với tổ tiên. Bà mơ màng h́nh dung đến đám cưới của hai người, đến những đứa cháu kháu khỉnh, khỏe mạnh sẽ đến làm căn nhà rộng lớn này bớt trống trải khi cả hai vợ chồng Chương cùng đi làm. Với sự chủ quan trong đầu óc, bà cảm thấy Hảo cũng rất thương Chương và sẽ sẵn sàng làm vợ con trai bà.

* * *


Chàng đợi ở cổng công viên với bao nỗi cảm hoài. Hơn một năm đă trôi qua và ḷng người cũng chợt như thay đổi. Ngày ấy chàng hồi hộp và rất lo sợ nếu lỡ như họ hoặc là một trong hai người không hợp nhăn nhau. Bây giờ chàng đến một phần v́ ḷng yêu vẫn như man mác và một phần v́ ṭ ṃ không hiểu nàng sẽ nói những ǵ sau một thời gian im hơi lặng tiếng. Chàng cúi nh́n những đám tuyết đang phủ trên những cái lá nâu khô chưa kịp tan đi của mùa thu. Họ sẽ nhận ra nhau ngay v́ người Việt ở đây rất hiếm. Có tiếng chân người bước lại gần, chàng quay mặt lại. Họ cùng ồ lên ngạc nhiên :
- Anh làm ǵ ở đây?
- Anh chờ một người bạn, c̣n Hảo?
- Em cũng có hẹn với một người.
- Là Cương phải không? Ôi, thật là tuyệt vời ! Cương chính là anh.
Chàng cảm thấy niểm vui ùa đến như một con sóng, con sóng t́nh yêu đă nâng hai người lên cao và cùng ch́m đắm trong đó. Mắt Hảo đă long lanh những giọt lệ trong suốt. Họ nắm tay nhau bước vào công viên mênh mang tuyết trắng và bắt đầu những lời tâm sự tưởng như không bao giờ dứt. Chiều hẹn ấy, khi vừa bước chân ra khỏi nhà nàng bị một chiếc xe gắn máy chạy ẩu tông phải đă ngă đập đầu xuống đường và mê man bất tỉnh. Sau khi được mẹ đưa đi nhà thương chữa trị nàng đă thoát chết nhưng bị mất một phần trí nhớ. Cũng v́ vậy mà nàng phải nghỉ việc.Khi bà Tâm gặp mẹ con nàng th́ nàng đă khá hơn nhưng không nhớ nổi mật mă để vào hộp thư dù vẫn nhớ mang mang là có quen một ai đó.Hôm chàng đi công tác nàng vô ư bị ngă cầu thang, đầu va vào tường và mầu nhiệm thay nàng đă nhớ lại tất cả. Nàng không biết Chương là người đă từng viết thư cho nàng v́ chàng đă dùng tên Cương, bởi v́ người Ư không đọc chữ H và hay bỏ đi khi viết tên chàng nên lâu dần chàng cũng quen và dùng tên đó cho địa chỉ email. Nàng th́ cũng viết tắt cái tên Thu Hảo thành Thảo nên chàng cũng không ngờ người con gái ở chung trong nhà lại chính là nàng.

Đúng là trong cuộc đời thường đôi khi cũng xẩy ra những chuyện cổ tích. Thôi th́ cũng mong cho chuyện cổ tích hiện đại này sẽ măi đẹp như những chuyện cổ tích thời xa xưa !

THANH NGỌC

Italia,Milano 11.2007

(Cùng một tác gỉa )

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>