Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Truyện ngắn

Chiếc áo
       vá vai

 

(kể theo chuyện 1 người bạn)

 
 

Ngày Tá về nhận việc tại Văn pḥng Tổ chức Sở Công Nghiệp, cái dáng cao lêu khêu của chàng nổi bật giữa đám nam nhân viên, mặt mày sáng sủa với điệu bộ lừng khừng, 34 tuổi đời mà vẫn c̣n thuộc “binh chủng Pḥng Không“, chẳng ba hoa chích cḥe cũng không ưa vớ vẫn chuyện bướm hoa, trai gái. Tất cả những yếu tố đó đă khiến chàng trở thành ngôi sao Bắc đẩu của trên dưới hơn mười nữ nhân viên đồng sự mà đa số c̣n đang t́m người để gieo cầu chọn trao ngôi pḥ mă.

Riêng với Ngân, anh chàng th́ cũng như bao người khác mà thôi, dù nàng cũng chưa có người đeo nhẩn vào tay nhưng vốn tính thận trọng, sợ những dây dưa t́nh cảm với người cùng sở, nếu nên chuyện không nói ǵ, bằng ngược lại th́ chịu sao nổi tiếng thị phi của bè bạn chung quanh. V́ vậy, trong quan hệ hàng ngày, giữa Ngân và Tá chỉ có những trao đổi qua công việc , tuyệt nhiên chẳng có một chút thân thiện đặc biệt nào như những người khác, dù là một nụ cười, một câu chào xă giao b́nh thường.

Thời gian đó, phong trào đào kinh thoát nước, dẩn thủy nhập điền đang ở cao độ trong mọi tầng lớp, từ trường học đến xóm làng, từ văn pḥng đến nhà máy, xí nghiệp, đâu đâu cũng rầm rộ hưởng ứng việc làm công ích này. Sở Công Nghiệp cũng có mặt với các đơn vị bạn và một toán nhân viên trên dưới hai mươi người, chia thành hai Tổ đang chuẩn bị đến công trường vào ngày chủ nhật cuối tuần. Tá và Ngân có tên trong cuộc bắt thăm danh sách đội ngũ đợt đầu tiên.

Địa điễm đào kinh ở miệt cầu nổi Long An, cách Thành phố không bao xa, khi xe chở công nhân Sở đến nơi th́ đă có mặt đông đảo các cơ quan khác đang chuẩn bị khởi công. Cuốc xẻng được phân chia cho nam phái, phụ nữ được giao giỏ, thúng để bưng đất. Tiếng cười nói vang lên cả một góc trời như ngày khai hội liên hoan. Công việc bắt đầu, những cánh tay đưa lên, đất vở; những đôi chân thoăn thoắt bước, đất xa. Nắng trên cao đầu mùa rực rỡ, nước dưới đất sâu nguồn cội vẫn chưa thông, mồ hôi ướt đẫm áo mọi người. Tá cổi phắt chiếc sơ mi đang mặc liệng vào một góc gần đó, chàng nghe thoải mái hơn. Cạnh chàng, ba bốn anh bạn cũng chỉ c̣n trên lưng chiếc áo thun vải nhẹ.

Chiều sắp đến, gió thổi hây hây, mọi người sửa soạn thu dọn, lau rửa để trở về. Mệt nhoài như bao người chung quanh, Tá quay t́m chiếc sơ mi mà ai đó không rơ đă liệng nó vào đống cuốc xẻng trên một ụ đất. Không cần kiểm soát trước sau, Tá giủ áo xỏ tay mặc vào, c̣n phải đợi ông trưởng nhóm làm vài thủ tục lỉnh kỉnh với trưởng công trường rồi tất cả mới lên xe, năm mười phút nghỉ ngơi hưởng gió đồng thanh mát đâu phải là vô bổ. Bổng chàng nghe Cao, bạn cùng khối, đưa tay chỉ vào vai áo chàng la toáng lên :

- Chết chưa, áo anh bị rách rồi ḱa Tá.

Tá đưa tay rờ thử, quả đúng áo bị xé một đường góc hẳn ḥi, hèn ǵ chàng nghe mát nhẹ khoảng vai nơi đó. Chàng tặc lưởi :

- Ai chơi kỳ vậy cà? Làm rách áo người ta mà không nói tiếng nào hết.

Cao cười tũm tĩm, pha tṛ :

- “Áo anh sứt chỉ đường tà. Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu”. Nơi đây có cô nào sẳn ḷng khâu áo giùm anh Tá của tôi không?

Tiếng chị Thi, Trưởng Pḥng Tài vụ liếng thoắng :

- Hỏi nhỏ Ngân ḱa, trong giỏ xách của nó lúc nào cũng có kim, chỉ, xà bông đủ đầy. Anh Tá đưa áo đây cho tui nhờ nó vá lại cho, chừng năm phút chứ ǵ. A’o mới rách nếu không vá liền, để lâu sẽ dễ rách rộng ra, khó sửa.

Tá ngần ngừ, lắc đầu từ chối, Cao thúc :

- Nhanh lên, gần đến giờ về rồi đó.

Miệng nói, chân Cao bước lại gần Tá cổi phăng chiếc áo chưa kịp gài nút, anh cầm đưa cho chị Thi.

Ngân lúc đó đang lúi húi sắp xếp lại đồ đạc chuyển lên xe, cách xa nơi Tá đứng, chợt nghe tiếng chị Thi gọi :

- Ngân ơi, có đem theo kim chỉ như thừơng lệ không em? Nếu có, vá giùm anh Tá cái áo mới bị rách được không?

Ngân ngở ngàng trong chốc lát, cuối cùng đưa tay nhận áo và nói :

- Em không khéo tay, chỉ vá tạm thôi nghen.

Khoảng năm phút sau Tá nhận lại chiếc áo đă lành lặn từ tay Ngân, lúc tiếng trêu ghẹo phá phách của bạn bè chung quanh thi nhau rót vào tai hai người :

- Áo vá vai “bồ“ ai tui không biết. Áo vá quàng tui chí quyết “bồ“ tui.

- Vá vai, vá quàng ǵ cũng phải trả công hết nghen Tá, không thôi mai mốt nhờ cậy nữa chẳng ai làm giùm đâu.

Tá ngượng ngùng cám ơn Ngân. Ngân giả vờ b́nh thản nhưng nghe nóng bừng đôi má và chợt dưng nàng thấy anh chàng cũng chẳng đến nổi nào. Trong tâm tư cả hai, họ cùng nghe một niềm vui nhẹ dâng cao nhưng đôi bên đều giữ ư không để lộ ra ngoài, những khoảng cách dè chừng giữa đôi bên h́nh như đang thu ngắn lại. Sau ngày lao động đó, mọi ngừơi bắt đầu gán ghép “đôi trẻ“ mỗi khi có dịp, ai cũng nôn nóng chờ đợi diễn tiến t́nh cảm của Tá và Ngân. Nhưng chẳng ai thấy ǵ hết ngoài sự lạnh lùng cố hữu giữa đôi bên.

Thật sự, cả chàng lẫn nàng đều đă nh́n thấy t́nh ư của nhau, một thứ t́nh đằm thắm, nhẹ nhàng không phô trương ồn ào như bao cô cậu trẻ của lứa tuổi ngày nay. Ngân thường bắt gặp Tá kín đáo nh́n nàng từ bàn làm việc của chàng. Cao giờ là trung gian chuyển lời tâm sự của cả hai. Anh chàng khéo léo, biết khơi chuyện để các “đương sự“ cung khai một cách vô t́nh những t́nh cảm riêng tư của họ. Nhưng trước sau cũng chỉ là những tâm tư vụn vặt chứ tuyệt nhiên chẳng có một lời chính thức thú nhận nào, dù Cao đă rơ họ “t́nh trong như đă, mặt ngoài c̣n e“.

Trong lúc Ngân chờ đợi bước tiến thứ hai của Tá th́ cũng là lúc Tá làm đơn xin nghỉ việc để ra nước ngoài theo diện đoàn tụ gia đ́nh. Lời yêu thương Tá chưa ngỏ, nhưng Ngân đón nhận tin chia ĺa đó với niềm đau của kẻ bị phụ t́nh. Bạn bè trong sở tổ chức tiệc tiển Tá lên đường, Ngân bất đắc dĩ phải tham dự cũng như mọi người. Xứ sở Tá sẽ dừng chân tá túc là đất nước của Marco Polo. Hôm ấy, không hiểu vô t́nh hay cố ư, Tá mặc lại chiếc áo c̣n nguyên những đường khâu vá của Ngân hôm nào.


Trong buổi tiệc, Cao ranh mảnh trêu Tá :

- “Anh yêu em“ tiếng Y’ nói thế nào?

Tá không nh́n Cao mà ngó thẳng vào mắt Ngân, nghiêm trang trả lời :

- “Ti amo“

Mọi người tinh ư cùng cười vang vui vẻ, Ngân đỏ mặt, ngở ngàng, không biết nên cười hay khóc, chỉ nghe ḷng quặn thắt niềm đau.

Từ ngày Tá ra đi, cuộc sống trong Sở vẫn b́nh thường, nhưng tâm tư Ngân không b́nh an như trước nữa. Khi hiểu ḿnh yêu th́ người đă đi xa, Ngân xót xa cho ḿnh và giận Tá sao không mở lời trong thời gian gần gũi bên nhau. Chỉ cần một lời thương yêu của Tá, Ngân có thể chờ đợi suốt đời, dù là vô vọng với khoảng cách quá xa giữa hai bờ đại dương thăm thẳm, nhưng nàng sẽ hạnh phúc biết bao khi biết tận bên kia trời có kẻ hoài vọng nhớ thương ḿnh. Có thể Ngân quá lăng mạn như những cô thiếu nử của thời xa xưa, nhưng cũng có thể v́ trong cuộc sồng đầy dẩy dối gian nầy, nàng không t́m được ai đàng hoàng như Tá.

Một năm sau Ngân vâng lời mẹ lập gia đ́nh với bạn của một ông anh họ của nàng. Chồng Ngân hiền và tốt, yêu vợ với trọn trái tim. Ngân cũng thương chồng bằng tấm ḷng của một ngưới vợ. Hai đứa bé ra đời tạo thêm hạnh phúc cho mái ấm gia đ́nh của họ. Nhiều lúc Ngân ngở ḿnh đă quên buổi tiệc đưa tiển Tá ngày nào, nhưng mỗi khi ngồi vá áo quần cho chồng con, nàng lại chạnh ḷng nhớ đến chiếc áo vá vai của ai kia bên con kinh đào chưa có nước. Những buổi làm trong Sở, thỉnh thoảng nh́n về bàn làm việc của Tá lúc trước, Ngân nghe một nỗi buồn dâng nhẹ trong tâm.
Nước bên cầu vẫn chảy, thời gian thấm thoát đă mười hai năm trôi qua th́ một hôm Tá bỗng trở về và t́m đến Sở cũ. Bạn bè xưa nhiều người đă chuyển đổi hoặc nghỉ việc, nhưng Ngân vẫn c̣n đó. Những ngừoi thân quen cũ mùng rỡ chào đón bạn xưa, Tá bị vây quanh bởi bao yêu thương tràn ngập. Chàng mập mạp, phương phi hơn trước với túi quà lỉnh kỉnh cho bạn bè. Sau khi đă bắt tay thăm hỏi từng người, chàng dừng lại trước bàn của Ngân, lúc đó nàng c̣n đang xúc động trước cuộc gặp gở quá bất ngờ nầy, Tá nhẹ nhàng :

- Ngân vẫn như xưa - và thay v́ dùng tiêng “tôi“ và “cô“ khô khan ngày trước, chàng dịu dàng thay đổi cách xưng hô - anh mừng khi gặp lại em.

Ngân choáng váng như say cơn nắng, không những v́ tiếng “anh, em“ lần đầu tiên nghe Tá nói mà v́ chiếc áo Tá đang mặc với vết vá của hơn mười năm xưa. Nàng nh́n chằm chằm vào vết vá trên vai áo, rồi nh́n Tá ngẩn ngơ như đă ngẩn ngơ khi nghe Tá bảo “Ti amo“ trong buổi tiệc tiển đưa ngày nào. Ngân lúng túng :

- Em cũng mừng anh trở lại. Chắc chị cũng cùng về với anh?

Tá lắc đầu :

- Anh vẫn chưa lập gia đ́nh, cuộc sống xứ người bon chen quá Ngân à. Anh về t́m lại người vá áo cho anh. Anh c̣n món nợ phải trả mà. Ngân bây giờ thế nào rồi ?

Qua cơn hoảng loạn, Ngân lấy lại b́nh tỉnh :

- Anh nên thay áo mới đi, anh mặc hơi chật đó, vả lại người vá áo cho anh năm xưa giờ phải vá áo cho chồng con rồi.

Tá nh́n xuống bàn, thở dài :

- Anh biết vậy, nhưng không hiểu sao chân vẫn t́m về. Một lời tạ lổi không hiểu có đủ hay không?

Ngân cười buồn :

- Thôi, nợ nần đó anh trả kiếp sau đi.

Tá tặng Ngân một bút Paker, Ngân hứa sẽ thư từ thăm bạn trong những dịp lễ Tết, Noel và họ chia tay hôm đó với lời chúc b́nh yên hạnh phúc cho nhau. Kẻ ở ngậm ngùi, người đi tiếc nhớ. Cuộc t́nh không trọn dù chưa có một tiếng mở đầu nhưng sẽ đẹp đến mai sau với ḷng yêu kính giữa đôi bên, và cả Tá lẫn Ngân, họ biết từ đây h́nh ảnh chiếc áo vá vai sẽ theo họ đến muôn đời.

Huỳnh Ngọc Nga

Italia, Torino

(Cùng một tác gỉa )

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>