Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Truyện ngắn

 

Chuyến tầu đêm

 
 

Bây giờ là mùa đông nên mới bẩy giờ chiều bóng tối đã tràn ngập sân ga. Tầu sắp chuyển bánh mà Mario vẫn chưa đến, Silvia đành bước lên toa xe lửa, trong lòng nóng nẩy như thiêu đốt. Cả hai người cùng hết sức bận rộn với công việc nên hôm nay là lần đầu tiên họ đi chơi xa với nhau. Suốt cả đêm qua cô đã mơ mộng đến giây phút này, đã tưởng tượng đến giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của anh với những câu bông đùa đầy ý nhị khi hai người gặp nhau. Anh không lớn tuổi hơn cô nhiều nhưng Silvia luôn cảm thấy nhỏ bé trước người đàn ông lịch lãm đó. Cô chọn toa thứ tư kể từ đầu toa theo lời hẹn trước với Mario, anh đã dặn là ai đến trước thì lên toa đó chờ, không cần phải đợi nhau trên sân ga lạnh lẽo. Cô ngồi sát vào phía cửa sổ nhìn ra ngoài với hy vọng sẽ thấy anh đang vội vàng chạy về phía cô. Cửa kính ẩm ướt mờ đi theo hơi thở của cô, cô lấy tay chùi nhẹ rồi lại tiếp tục trông ngóng. Trong toa chỉ có một cặp vợ chồng già đang nhắm mắt nghỉ ngơi và một nhóm thanh niên chừng năm người đang chuyện trò rôm rả. Xe lửa đã bắt đầu lăn bánh. Cô thở dài buồn bực. Thế là cô đành phải độc hành tối nay rồi. Cô nhắm hờ đôi mắt, bây giờ cô mới bắt đầu cảm thấy mệt sau một đêm mất ngủ và một ngày làm việc. Dường như cô đã chợp mắt đi khoảng nửa tiếng. Khi cô giật mình mở choàng mắt ra thì thấy toa tầu không còn một bóng người. Họ đã đi xuống hết rồi sao ? Cô ngạc nhiên tự hỏi. Vừa lúc đó có một người đàn bà từ toa kế bên bước vào. Chạm vào ánh mắt ngơ ngẩn của Silvia, người đàn bà cười thân thiện và hỏi:
- Toa tầu vắng thật, cô à, tôi có thể ngồi cạnh cô được không?
Đó là một người đàn bà khá đẹp và cao lớn. Đôi mắt xanh lá cây ánh lên nét nhìn hiền dịu làm Silvia có cảm tình ngay lập tức, cô vui vẻ đáp :
- Xin chị cứ tự nhiên, hơn nữa chỉ một mình tôi ở toa này, giờ có thêm chị thì hay qúa đi chứ .
- Cám ơn cô, mà cũng lạ nhỉ, mấy toa kia thì đông nghẹt người, chỉ có toa này là trống thôi .
Silvia cười :
- Thật ra th́ lúc đầu cũng có khoảng chục người, sau đó họ đã rời tầu lửa hết, chỉ sót lại ḿnh tôi. Cũng may là có chị làm bạn đồng hành, không th́ buồn chết, với lại đi xe lửa ban đêm thấy sờ sợ làm sao.
- Ồ, nếu vậy sao cô lại đi một mình vào buổi tối như thế này, nhất là với một người đẹp như cô?
- Cảm ơn chị đă khen tôi, thật ra tôi có hẹn đi cùng với một người bạn trai mà không hiểu sao anh ấy lại không đến. Chẳng hiểu anh ấy gặp chuyện trục trặc bất ngờ hay bị trễ tàu, tánh anh ấy lề mề lắm chị ơi.
- Sao cô không thử điện thoại cho anh ấy ?
- Có chứ chị, tôi đă điện số cellulare và số điện thoại nhà của anh ấy mà không được trả lời. Giận ghê. Dù sao th́ anh ấy cũng đă dặn hờ là nếu như anh ấy không đến kịp th́ chúng tôi sẽ gặp nhau ở khách sạn vậy. Thế c̣n chị, sao chị đi một ḿnh và chị sẽ xuống ở đâu?
-À, tôi đi Roma, để tôi kể cho cô nghe tại sao tôi đi một mình.
Người đàn bà cho cô biết chồng bà mới bị thuyên chuyển lên Roma làm việc một năm nay, thỉnh thoảng vẫn về thăm nhà. Nhưng hiện tại ông ta đang bị ốm nên bà phải đi thăm. Bà cũng bận làm việc nên phải đi vào dịp cuối tuần. Lời qua tiếng lại, những câu truyện vặt vãnh giữa hai người đàn bà đã làm họ vui vẻ hơn và như thâu ngắn quãng đường dài. Họ cũng cho nhau biết tên để tiện xưng hô. Silvia hết sức hài lòng. Nếu không có người bạn đồng hành này thì cô đã lẻ loi biết bao. Đi một mình trong chuyến tầu khuya không phải là một điều hay. Bỗng người đàn bà hỏi cô:
- Cô dùng một chút cà phê với tôi nhé. Tôi ghiền cà phê lắm, khi phải ngồi lâu trên xe lửa tôi thường nấu sẵn ở nhà và đựng trong bình thủy để mang theo uống dọc đường.
Cô đã ăn qua loa trước khi đi nhưng cà phê thì lúc nào cô cũng thích, một ngày cô thường uống nhiều cữ cà phê. Cô đáp ngay:
-Vâng, tôi cũng thích cà phê lắm, tôi xin chị vậy.
Người đàn bà mở cái túi du lịch ở dưới chân lấy ra một bịch bánh ngọt, hai cái ly giấy và một cái bình thủy. Bà rót cà phê ra hai cái ly rồi đưa cho Silvia một ly. Mùi cà phê nồng nàn thoang thoảng trong khoảng không gian lành lạnh và hơi mờ tối của toa tàu làm cô thấy dễ chịu. Silvia cảm ơn rồi cầm lấy cái ly nhấp nhè nhẹ.
- Ồ, chị pha cà phê ngon qúa. Mà sao chị chưa uống cho nóng?
- À, tôi muốn ăn một ít bánh ngọt trước đã. Loại bánh này ngon đặc biệt, mời cô dùng thử.
- Cám ơn chị, tôi chỉ thích cà phê thôi chị ạ.
Trong khi người bạn đồng hành đang ăn, cô ư tứ nh́n ra ngoài cửa kính .Trời đă sụp tối, từ xa những căn nhà và những hàng cây đen thẫm bóng đêm chạy giật lùi một cách lặng lẽ gợi cho cô một nỗi buồn man mác và cảm thấy tủi thân. Nếu Mario không để lỡ hẹn th́ giờ này có đă hạnh phúc biết bao. Cô mới quen anh hai tháng nay mà cô đă yêu anh say đắm. Anh có một nụ cười đẹp và một lối nhin âu yếm làm cô rung động cả tâm hồn. Mỗi khi ở bên anh cô như quên tất cả và không c̣n thiết đến bất cứ một cái ǵ. Ôi t́nh yêu, t́nh yêu quả là một cái ǵ thật mầu nhiệm mà khi nó chưa đến ta không thể nào h́nh dung được.
Silvia mở cái túi sách tay lấy ra một bức tượng nhỏ bằng gỗ chạm trổ rất khéo. Khi đến nhà ga cô t́nh cờ thấy nó trong một tủ kính và cô đă mua để tặng người yêu. Cô mân mê nhè nhẹ món quà, mủm mỉm cười, nụ cười tươi làm khuôn mặt xinh đẹp của cô rạng rỡ hẳn lên. Cô quay sang người đàn bà đã ăn xong và khoe:
- Chị thấy bức tượng này ra sao? Tôi mua nó ở một cửa tiệm gần nhà ga để tặng người yêu của tôi. Tuy hơi nhỏ nhưng bức tượng vẫn đẹp quá chừng.
Người đàn bà ngắm nghía pho tượng rồi gật gù:
- Qủa thật là rất đẹp. Người yêu của cô chắc hài lòng lắm. Cô có vẻ thương anh ấy ghê nhỉ?
Đôi mắt bừng sáng và tràn ngập nỗi yêu thương, Silvia nói một cách say sưa:
-Vâng, anh ấy tuyệt diệu lắm chị ơi. Tôi chỉ mới quen anh ấy hai tháng nay. Vừa gặp anh ấy tôi đã cảm thấy yêu ngay lập tức…Nếu chị quen biết anh ấy chị sẽ có nhiều thiện cảm cho mà xem.
-Tôi biết, hơn nữa, tôi yêu anh ấy một cách mù quáng và tuyệt vọng .
Silvia hơi ngớ người ra rồi bật cười ròn ră :
- Hi Hi, Chị đúng là có khiếu khôi hài!
Vẻ mặt tươi cười không c̣n nữa .Người đàn bà lạnh lùng nh́n Silvia nói dằn từng tiếng :
- Tôi không đùa , tên anh ta là Mario, đúng không? Mario từng la người yêu của tôi và anh ta đă bỏ tôi v́ cô : một NỮ- DIỄN VIÊN SẮP- NỔI – TIẾNG.
Silvia giật mình và như không còn tin vào tai của mình nữa. Nhưng người đàn bà đã nhắc đến tên của Mario, cái tên mà cô nhớ là chưa hề đề cập đến với bà ta. Lúc này đôi mắt bà ta như loé ra những tia nhìn vừa giận dữ vừa đau khổ. Cô lắp bắp những câu phân trần:
- Không thể nào như thế được. Mario không bao giờ kể với tôi về một người phụ nữ khác. Tôi không biết phải nói sao với chị...
Sự dịu ngọt của Silvia không làm nguôi sự̣ phẫn nộ của người đàn bà lạ, bà ta nhìn cô soi mói và mím môi nói:
- Bây giờ cô đã hiểu tại sao tôi có mặt trên chuyến xe lửa này chứ gì? Tôi đã đi theo cô để tìm cách trả thù.
Silvia bắt đầu cảm thấy sợ, cô dáo dác nhìn quanh, rõ ràng là trong toa xe này chỉ có mình cô và người đàn bà càng lúc càng tỏ ra điên loạn kia. Nghĩ đến cảnh bà ta có thể nhẩy xổ vào đánh đập cô tim Silvia đập mạnh. Rất tiếc là cô ngồi ở phía trong, nếu không cô đã tìm cách bỏ chạy sang toa khác. Làm ra vẻ thản nhiên cô lả vả với bà ta:
- Tại sao chị lại nói thế? Con người chị quá tử tế để có thể làm hại người khác.Vả lại nếu như chuyện đó là sự thật th́ tôi nào có biết ǵ, tôi cũng chỉ là một người đang yêu như chị!
- Nhưng tôi đă ra tay rồi như đă làm với Mario. Để tôi kể từ từ cho cô nghe. Chiều nay,sau giờ tan sở tôi đến nhà Mario. Anh ấy đang chuẩn bị để đi với cô .Tôi đă van xin được chuyện tṛ với anh lần sau cuối và tôi đă pha cà phê cho anh ấy.
-Cà phê?
- Cô thông minh đấy.Trong tách cà phê của anh ấy tôi đă bỏ vào một chất mà một lúc nữa đây cô sẽ thấy nó hiệu nghiệm như thế nào.
- Chị nói cứ như thật, không phải là chị cùng uống với tôi sao?
- Tôi không uống, tôi đã đổ đi rồi. Không tin thì cô cứ nhìn ra đằng sau lưng băng ghế. Ha, Ha, giờ phút này chắc Mario đã chết rồi và cô cũng sắp như vậy.
- Không, tôi không thể tin những gì chị nói.
Người đàn bà cười nhạt rồi mở ví lấy ra một tấm hình đưa cho Silvia xem. Nh́n vào tấm h́nh trên tay bà ta mặt Silvia tái mét, tim cô se thắt và tai như lùng bùng.Mụ ác quỉ đă nói thật, trên sàn nhà trong căn pḥng khách quen thuộc của Mario, anh đang nằm dài, mắt mở trừng trừng và vẻ mặt đầy đau đớn. Người đàn bà đứng lên đi qua đi lại, nhếch mép cười một cách đắc ý . Ngồi chết trân trên ghế, Silvia ngỡ như cô đang mơ một giấc mơ khủng khiếp. Cô bấm mạnh vào lòng bàn tay và nghe đau nhói. Không, cô không thể nào tin sự việc đã xẩy ra như thế, cô không thể nào chấp nhận là Mario đã chết một cách dễ dàng như vậy được. Nhưng dù cô không muốn tin thì mọi sự cũng đã xẩy ra một cách rõ ràng.
- Trời ơi, Mario yêu dấu của tôi. Tại sao chị có thể làm được điều đó…
Không động lòng trước những giọt nước mắt của Silvia, bà ta thản nhiên nói một cách diễu cợt:
- Cứ khóc cho đã đi. Các người đã làm cho tôi đau khổ thì các người phải trả giá. Dù sao thì anh chị cũng được đoàn tụ bên kia thế giới mà. Tại sao phải thương tâm?
Sự phẫn nộ chợt ào đến như một cơn lốc dữ, Silvia vừa rú lên như một con thú bị thương vừa vùnǵ dậy cầm bức tượng gỗ đập vào đầu người đàn bà sát nhân kia. Hốt hoảng, bà ta vội vàng né tránh nhanh như cắt nhưng bức tượng vẫn chạm vào đầu và bà ta ngã lăn ra bất tinh ngay dưới chân Silvia, không kip kêu lên một tiếng .
Cánh cửa nối hai toa tầu bật mở và một nhóm người cuống cuồng nhào vào .
- Uả, Mario, đúng là anh à .
- Trời ơi, Silvia, bọn anh chỉ dàn dựng một chương trình đùa giỡn (scherzo a parte) cho em thôi.Tại sao lại có thể xẩy ra chuyện ghê gớm như thế này? Ôi, máu ở đầu Sandra chẩy nhiều qúa, để tôi chạy đi tìm cách cấp cứu. Có ai thử xem tim cô ấy còn đập hay không…

Thanh Ngọc
Italia, Milano 05.2004

(Cùng một tác gỉa )

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>