(Khóc bên mồ Quế Chi)
Thời đó tôi chỉ là một anh lính nghèo học ở Trung tâm Huấn luyện Không quân Nha Trang. Chúng tôi có chơi thân với Quế Chi, là một cô gái xinh đẹp đầy kiêu hănh. Chúng tôi thường đọc câu thơ khi tiếp xúc với cô:
Vương quốc của nỗi buồn
Thoáng qua thấy Quế vị thơm
Nếm vào th́ thấy nóng rôm cả người
Chuyện đời kể cũng nực cười
Biết rằng cay đấy, vẫn có người muốn ăn...
Mặc dù có nhiều người theo đuổi nhưng Quế Chi chỉ yêu có một người và là một cô gái chung thủy cho t́nh yêu. Khi c̣n sống, cô thường viết thư cho bạn bè và kư tên Vương quốc của nỗi buồn. Khi t́nh yêu không thành cô đă quyên sinh để t́nh yêu của ḿnh thành bất tử.
Chúng tôi không ai đồng ư với quyết định của Chi, nhưng chẳng biết làm ǵ được. Nỗi buồn ấy ám ảnh tôi, dai dẳng măi...
Ban Mê Thuột, Việt nam 1987