Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Truyện ngắn


Bế Mạc lễ Hội Hùng Vương 2005 : Nối ngàn xưa với ngàn sau
KHAI MẠC LỄ HỘI ĐỀN HÙNG : Linh diệu muôn đời đất tổ Hùng Vương

Lễ dâng Hương trong ngày quốc lễ giỗ tổ Hùng Vương

Chùm ảnh: Trang phục Việt Nam theo ḍng lịch sử

BẾ MẠC : Nối ngàn xưa với ngàn sau

 

Âm Hưởng C̣n Lại

 
 


Như mọi buổi sáng, khi thấy ánh nắng mặt trời chiếu chênh chếch vào một ô sàn gỗ trong nhà là tôi biết đă tới giờ đi chợ. Xách chiếc rổ tre ṭng teng, bàn tay nắm chặt mấy đồng mẹ đưa, tôi xuống nhà ra phố đến chợ Hôm để mua thức ăn.Theo thói quen, tôi đi đường phố Huế v́ biết rằng tới khoảng giữa đường tôi sẽ dừng lại một nơi khá lâu trước khi đi tiếp ra chợ.
Vừa đi qua con đường Tuệ Tĩnh cắt ngang phố Huế, tôi đă nghe thấy tiếng nhạc từ xa vọng lại, tiếng nhạc quen thuộc mà sáng nào đi qua đấy cũng néo bước chân tôi dừng lại ít ra là nửa tiếng đồng hồ. Càng đi tới gần tiếng nhạc càng rơ hơn. Tôi dừng chân trước cửa sổ của căn nhà nhỏ hai tầng. Thấp thoáng qua tấm màn ren che cửa màu trắng có điểm những bông hoa li ti màu xanh nhạt, ngay sát cửa sổ là chiếc đàn piano màu đen bóng loáng, ngồi trước đàn là cậu bé mà tôi vẫn nh́n thấy mọi lần, trạc tuổi tôi lên mười. Cậu bé đang mải miết đánh đàn, tôi không biết tên bản nhạc là ǵ mà nghe thấy sao vui tươi trong trẻo. Cạnh cậu bé vẫn là người thiếu phụ trẻ, khá xinh đẹp, chắc là mẹ cậu bé . Bà ta đang chăm chú nh́n vào bản nhạc đặt trên nắp đàn đă mở, mấy ngón tay bà thon thon gơ nhè nhẹ theo nhịp của tiếng đàn.

Từ khi tôi nhận thức được âm nhạc, bài ca, tiếng kèn...chỉ có tiếng đàn dương cầm là đă chinh phục được tôi nhất. Chỉ cần nghe người ta dạo những phím đàn khi bắt đầu vào tập tôi đă cảm thấy âm thanh của nó sao sâu lắng xa xôi huyền bí thế nào ấy. C̣n nói chi đến một bản nhạc cổ điển nổi tiếng như của Chopin chẳng hạn được chi bởi một nghệ sĩ tài năng lăo luyện... Tâm hồn tôi chắc sẽ được bay bổng xa vời...

Tôi vịn tay vào hàng rào thấp bằng sắt ngăn cửa sổ với vỉa hè không xa. Chiếc rổ tre được đặt dưới đất. Tôi tiếp tục lắng nghe buổi học đàn của cậu bé. Trên tường nhà có treo một bức ảnh lớn chụp hai mẹ con, đầu người mẹ nghiêng nghiêng áp vào mái tóc cắt ngắn của đứa con.
Tôi thấy người mẹ nói cái ǵ đấy với cậu bé và cậu bé đứng lên, xích ra bên cạnh, người mẹ ngồi vào chỗ ngồi trước của đứa con, hai bàn tay lướt nhẹ trên các phím đàn. Một tiếng nhạc êm đềm, bay bổng, rồi vui tươi, tràn trề xúc cảm bỗng dâng lên như đầy ắp căn nhà nhỏ bé và như không c̣n đủ khoảng không cần thiết cho âm hưởng, tiếng nhạc trào ra ngoài ùa qua cửa sổ làm rung rung tấm màn ren màu trắng có hoa li ti màu xanh. Tiếng nhạc ùa vào tai tôi, truyền lên óc tôi cho tôi một giác cảm say sưa, sung sướng.

Ôi thật tuyệt vời! Tôi lẩm bẩm, mắt khẽ nhắm lại và ước ao giá ḿnh cũng có một cây đàn dương cầm, giá ḿnh được học đàn, biết chi những bản nhạc tuyệt vời như vậy nhỉ ? ở tuổi lên mười tôi đă có nhiều mộng mơ.
Bản nhạc kết thúc đă kéo tôi trở về hiện thực. Ông mặt trời đă lên cao. Tôi vội vàng nhặt chiếc rổ tre lên và đi thật nhanh về phía chợ. Những thứ cần mua đă nằm gọn trong rổ. Tôi túc tắc đi về, định bụng ghé qua căn nhà nhỏ ấy lần nữa. Liệu họ có c̣n tiếp tục dạo đàn nữa hay không vào lúc này?


Lúc bấy giờ có lẽ đă vào khong 11 giờ trưa, trời nắng gắt. Người ta bảo giờ này là máy bay Mỹ hay quấy phá đây. Vừa đến gần căn nhà đó th́ chợt một hồi c̣i u ủ kéo lên, tiếng c̣i vọng từ Trung tâm Thành Phố. C̣i báo động. Tiếng loa truyền thanh trên đường phố oang oang: Đồng bào chú ư! Đồng bào chú ư! Máy bay địch cách Hà nội ...cây số. Đồng bào chuẩn bị xuống hầm trú ẩn. Đồng bào chú ư !... Trên đường phố mọi người nhốn nháo t́m chỗ trú. Tiếng c̣i tu huưt của mấy chú dân pḥng hướng dẫn mọi ngừơi t́m chỗ ẩn náu.Chỉ trong nháy mắt, cả con đường phố Huế đang đông đúc bỗng vắng tanh. Các cửa hiệu đă đóng kín mít cửa.

Riêng tôi không biết chạy vào đâu. Chạy về nhà th́ c̣n quá xa. Chợt thấy cửa hàng thuốc tây cạnh căn nhà ấy c̣n chưa kịp đóng cửa, tôi liền chui vào đó mong t́m chỗ ẩn náu. Có mấy người khách hàng đang mua thuốc chưa kịp ra, hai cô dược sĩ bán thuốc đang đề nghị họ đi chỗ khác t́m nơi ẩn náu để họ đóng cửa hiệu.
Bị xua ra ngoài, mấy người khách hàng chạy vội sang bên kia đường t́m chỗ khác, c̣n tôi, cực chẳng đă, tay kẹp rổ rau vào hông, tôi chạy bán sới về phía phố nhà tôi, mặc cho tiếng c̣i lanh lảnh của người dân pḥng phía sau. Chạy được một lúc th́ cũng tới đầu phố nhà. Đây rồi ngôi trường cấp một quen thuộc với cây lan già xum xuê. Tôi chạy vội vào trong trường, có ai đấy kéo tay tôi lôi tuột vào bên trong hầm trú ẩn.
Vừa kịp chui vào bên trong th́ nghe đánh uỳnh, một tiếng nổ lớn làm mặt đất rung chuyển. Người trong hầm lo lắng kháo nhau nghe như tiếng bom nổ đâu đây rất gần. Một cột khói bốc cao từ phía phố Huế, gần chợ Hôm.
Khi hết báo động, đám đông người đổ xô về phía ấy. Tôi cũng lật bật chạy theo họ để xem sự thể ra sao. Tới nơi, th́ đây... Một quả bom rơi trúng hiệu thuốc tây ban năy nơi tôi đă chạy vào t́m chỗ trú ẩn nhưng bị xua đi. Cả ṭa nhà hai ba tầng ǵ đó đă bị chôn vùi trong một hố bom sâu hoắm, gạch ngói nát vụn... và... cả căn nhà bên cạnh..., nơi đă có một cánh cửa sổ mở rộng với tấm màn ren trắng có hoa li ti màu xanh đă không c̣n nữa. C̣n mẹ con cậu bé đánh đàn? Họ đă bị chôn vùi giữa đám gạch vụn đổ nát cùng bản nhạc tươi sáng và du dương của họ.
Nước mắt tôi trào ra, trái tim tôi thắt lại v́ đau đớn và thương xót. Tôi cũng chẳng nghĩ đến chính ḿnh cũng bị chết hụt, nếu như tôi đă trú lại trong hiệu thuốc tây đó th́ giờ đây tôi cũng đă chết như họ?!?... Tôi cảm thấy căm ghét thằng phi công mỹ nào đó đă bay lén vào được bầu trời Hà nội để mà ấn nút bom thả trộm xuống đây một quả bom tàn phá này.


Vài tuần sau, trên đống gạch đổ nát tôi thấy được dựng lên một bức tượng người mẹ bế đứa con xơa chết trên tay. Hai cánh tay người mẹ nâng thi thể đứa con nhỏ về phía trước, mái tóc người mẹ xơa tung, nét mặt lộ vẻ đau đớn và căm thù.
Tôi đứng lặng im ngắm bức tượng, trong đầu óc c̣n non nớt của tôi như thoáng cảm nhận một âm thanh nào đó như tiếng đàn của mẹ con cậu bé đă chết đang tràn ngập không gian nơi tôi đứng, âm thanh đó có vẻ càng thêm mạnh mẽ, dữ dội, quyết liệt hơn trên đống gạch hoang tàn đổ nát.
Đất nước đă ḥa b́nh thống nhất được gần ba chục năm. Giờ đây ai đi qua phố Huế nơi đă bị trúng quả bom ngày ấy sẽ không thể c̣n nhận ra được vết tích của nơi đă bị tàn phá. Những ṭa nhà mới đă mọc lên thay thế đống gạch vụn đổ nát và hố bom sâu hoắm. Thời gian như xoa dịu nỗi đau của bao người. Nhưng âm hưởng của tiếng đàn dương cầm hồi ấy vẫn c̣n vang vọng trong dấu ấn của một tuổi thơ trong chiến tranh.

Châu Loan Phạm

Italia, Torino 04.2005

(Cùng một tác gỉa )

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>