Em một ḿnh đi học dưới hàng cây
Bước lặng lẽ nghe nổi buồn bằng lăng
Không phải chiều sao hoàng hôn buông tím
Trời không mưa sao mắt em ướt nḥa
Biết giờ này anh nghĩ đến em không ?
Em vẫn thế ngày đêm là nỗi nhớ
Đôi hàng cây nghiêng nh́n em nức nở
Giờ nghẹn lời dấu trên nổi chờ mong
Lúc này đây em vô cùng lạc lỏng
Chiếc lá kia lại rụng mất rồi
Chỉ ḿnh em trong nỗi nhớ ấy thôi
Măi sâu sắc với những ǵ qua vội
Bằng lăng tím qua thời gian cũng nhạt
Có điều ǵ vĩnh cữu măi không anh ?
Em vẫn biết với anh là thoáng chốc
C̣n riêng em phút ấy măi vĩnh hằng.
Cám ơn Bích Vân đă chuyển mă unicode