Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Sưu tầm Trích dịch
Phóng sự



we shall overcome
Chúng ta sẽ chiến thắng

Lời bài hát


Tổng thống JOHNSON
Đây. Ta đă đưa bố của cháu về
Vận động chống chiến tranh VN lớn mạnh

 

Tôi Đến Việt Nam Trong Lửa Đạn

Napalm - Phi Vụ Mỹ Tho

 
 



Ngày 13 tháng 12 (1967)
buổi chiều




Tôi muốn sắp xếp lại từng chi tiết từ đầu. Từ sáng lúc sáu giờ François đă tới, vẻ c̣n ngái ngủ. Vừa ngáp anh ta vừa mở toang cánh cửa xe mời tôi vào. Dọc đường anh ta nói nhiều chuyện nhưng không đả động đến Việt cộng, đến máy bay, chủ yếu là để hết buồn ngủ. Đến Biên Ḥa anh ta chợt nhận ra là tôi đă không mang giầy lính mà lại đi ủng ngắn, anh ta choàng tỉnh ngay lập tức. Anh ta kêu ầm lên là nếu như tôi phải nhảy dù xuống chân tôi sẽ nát vụn ra làm trăm mảnh, rằng trong chiến tranh không được tiếp nhận những người đàn bà và những kẻ đáng ghét, rằng giờ đă quá muộn để cho tôi quay trở lại thay đôi ủng ngắn đó.... Anh ta kêu ca như vậy và bỏ đi không hề chào tôi. Tôi đi vào khu 54, nơi tôi đă có cuộc hẹn, ở đấy có hai người sĩ quan đă tiếp tôi với sự thiếu hồ hởi, và họ mời tôi uống cà phê. Rồi họ yêu cầu tôi đợi và họ tiếp tục với câu chuyện trao đổi của họ.
- Tôi bảo nó thế này: anh bạn thân mến, anh bạn không nhận ra là Việt Nam không tồn tại à ? Bây giờ tôi chứng minh cho anh biết. Khi vợ cậu gửi thư từ San Francisco, cô ta viết cái ǵ trên phong b́ ? Sài G̣n, Việt Nam ? Không. Cô ta viết: Apro Mail rồi tiếp theo là một con số. Tại sao vậy ? Tại v́ đó là kư hiệu của bưu điện quân sự, cậu bảo thế. Không, tôi bảo. Tại v́ không có Sài G̣n, không có Việt Nam. Thật thế, nếu cô ta đề Sài G̣n, Việt Nam, không một cái thư nào sẽ đến tay cậu.
- Cái này đúng. - Người kia đáp.
- Điều thứ hai c̣n đúng nữa. Bây giờ tôi cho cậu một chứng minh c̣n có sức thuyết phục hơn. Cậu ở San Francisco và vào lúc mười hai giờ hôm nay, ngày mười hai tháng mười hai, cậu đáp máy bay đến Sài G̣n. Cậu bay mất hai mươi tư tiếng, khi cậu tới Sài G̣n sẽ là mấy giờ ? Mười hai giờ trưa. Ngày bao nhiêu ? ngày 12 tháng mười hai. Tại sao ? Tại v́ giờ quốc tế chênh nhau, cậu bảo thế. Không, tôi bảo. Tại v́ cậu chưa bao giờ khởi hành và cậu chưa bao giờ tới nơi, như là không có Sài G̣n. Việt Nam không tồn tại, anh bạn thân mến ạ.
- Điều này thật là đúng,- người kia đáp lại- c̣n ǵ nữa ?
- Rồi tôi đưa nó đến đội PQB, tôi để nó ở đó, một phát tên lửa bắn tới và nó chết. Chết ngay. Tại Sài G̣n, Việt Nam, một nơi không tồn tại.
- Có hai người của PQB đă chết tối qua.
-Đấy.
Anh ta quay lại phía tôi và cái nh́n của anh ta lướt trên đôi ủng ngắn của tôi.
- Bà tham gia bay với đôi giày ấy ư ?
- À, tôi…
- Mà bà điên hay sao ? Nếu như bà phải nhảy dù xuống ?
-Thế này, tôi…
- Trung sĩ ! Kiếm cho cái bà điên này một đôi ủng lớn !
Tôi cho rằng họ đă t́m kiếm cả trong pḥng của đại tướng. Không có một ai đi giày cỡ chân tôi. Tất cả các đôi tôi đi thử đều tuột khỏi chân nên tốt hơn là tôi mang đôi ủng ngắn của tôi. Với đôi ủng ngắn này tôi đi theo viên trung sĩ vào một lều bạt để nghe hướng dẫn. Anh ta vui vẻ và nhanh nhẹn.
- Xin mời bà ngồi xuống. Cái ghế này được làm giống hệt như cái kia trên A37. Chiếc dù này bà cũng sẽ thấy nó trên máy bay. Nút điều khiển, nút điều khiển, bà hiểu chứ ? Được rồi, ta rút ngắn thời gian, v́ viên chỉ huy muốn cất cánh. Mặc chiếc áo khoác này vào. Có nặng không ? Ấy, vâng, vâng đấy. Thọc tay xem cái túi, như thế. Có tất cả mọi thứ trong trường hợp cần phải nhảy xuống. Đây là cái đài nhắn tin. Để dùng khi vừa chạm mặt đất. Nút bấm, nút bấm. Đây là cái đèn pin. Đây là nút đỏ, đây là nút vàng, đây là nút xanh. Cái này là những miếng gạc để dùng tạm lúc đầu. C̣n cái này là lưới bắt cá.
- Lưới bắt cá ?!
- Chắc chắn rồi. Trong trường hợp nào gần sông và nếu chúng tôi chậm t́m ra nơi bà hạ xuống, và nếu bà bị đói. Bà có thể đánh bắt cá. Chúng tôi đề pḥng mọi trường hợp. Thế c̣n đôi giày kia ?
- Tôi không có đôi nào khác… Sẽ phải nhảy dù xuống không, thưa trung sĩ ?
- Có lẽ không. Andy giỏi lắm. Hai trăm tám mươi lăm vụ bay rồi, một người chuyên nghiệp. Andy, tôi muốn nói đó là đại úy lái máy bay mà bà sẽ cùng đi. Một phi công huấn luyện viên. Chắc chắn là chuyến bay sẽ căng thẳng. Nhào thẳng, bà hiểu chứ. Andy đây rồi.
Một người trai trẻ cao, hoàn mỹ, với màu tóc và ria mép màu vàng cà rốt đang tiến đến gần với bước đi như lướt. Anh ta mặc một bộ áo liền quần màu xanh xám, và tay phải cầm một điếu x́ gà hút dở.
- Anh nói là bổ nhào phải không, trung sĩ ?
- Bổ nhào thẳng đứng hơn tất cả các loại bổ nhào nào khác. Bà sẽ thích thú. Thật sự là kích động. Bà cầm lấy những cái này, bà sẽ cần đến chúng.
Và anh ta đưa cho tôi năm hoặc sáu chiếc bịch nylon, để dùng nếu bị ói mửa. Người trai trẻ trong lúc đó đứng bên cạnh chúng tôi và chuyển điếu x́ gà từ bàn tay này sang bàn tay kia, anh ta chờ đợi với sự kiên nhẫn để được giới thiệu. Người trung sĩ đă giới thiệu anh ta.
- Đại úy Andy thuộc đội bay chiến đấu 604. Thưa đại úy, đây là người hành khách của anh.
-Chào bà.
Cả giọng nói anh ta cũng hoàn hảo. Với một thoáng e dè. Và đôi mắt anh ta cũng tuyệt mỹ, với một màu xanh nước biển đẹp, sáng. Và tất cả khuôn mặt của anh ta tuyệt đẹp, đôi bờ má thon cùng màu da: cái màu vàng tàn hương thường có của những người tóc vàng đỏ. Anh ta trạc hơn ba mươi tuổi một chút.
- Nào… chúng ta có thể đi được rồi…
- Vâng, đại úy.
Trước khi khởi hành anh ta giới thiệu cho tôi một phi công nữa đang đến gần. Tóc và mắt màu nâu, anh này có vẻ trầm lặng.
- Ông sĩ quan chỉ huy Martel sẽ lái chiếc máy bay thứ hai. Tuy vậy ông ta sẽ bay một ḿnh.
Martel mỉm cười.


Trốn Napalm


Hai chiếc A37 đă sẵn sàng, với những quả bom đă cài vào. Trông chúng có vẻ được cấu tạo bằng bom chứ không bằng ǵ khác. Những trái bom được cài dưới hai cánh máy bay: mỗi bên cánh cài hai quả bom napalm loại bảy trăm năm mươi kí và một quả bom thường nặng năm trăm kí. Những trái bom napalm dài khoảng ba mét, với đường kính nửa mét, chúng hầu như chạm xuống đường băng. Điểm thấp nhất giữa chúng và đường băng là một khoảng cách độ 10 xăngtimét. Gần đến nỗi làm ta chợt nghĩ rằng với sự chuyển động đầu tiên của máy bay chúng sẽ chạm xuống mặt đất và nổ tung.
- Ồ, không nguy hiểm đâu. - Andy lịch thiệp nói.
Chúng tôi trèo vào buồng lái, rồi ngồi vào ghế. Hai chiếc ghế sát cạnh nhau, ghế tôi ngồi ở bên phải c̣n ghế anh ta ở bên trái. Chúng tôi cài chặt dây an toàn, thắt chặt dù, chúng tôi đội mũ bay và sửa lại ống thở trên miệng. Tôi cảm thấy ḿnh thật nực cười: thật may là không có ai đang nh́n tôi.
Rồi tôi nghĩ: một ngày đẹp trời, một ngày đẹp trời nhất chưa từng thấy ở Việt Nam, sao họ lại giết người trong một ngày như vậy.
Có tiếng ǵ đó lạo xạo trong mũ bay
- Có nghe tiếng tôi không ? Do you read me ?
- Yes sir. Có, thưa ông.
- Mục tiêu tới là vùng nam Mỹ Tho. Cần phải tiêu diệt bộ phận c̣n lại của Việt cộng và chuẩn bị một vùng cho máy bay hạ cánh.
- Vâng thưa ông.
- Nếu chúng ta bị trúng đạn, tôi sẽ cố lái máy bay theo chiều ngang, khi tôi giơ tay ra hiệu th́ bà hăy nhảy xuống trước. Tôi sẽ t́m cách nhảy theo bà ngay sau đó, OK ?
- OK.
- Nếu như chúng ta bị lạc nhau, bà đừng lo. Người phi công hôm qua đă được cứu trong ṿng chưa đầy mười phút.
- Hôm qua ?
- Đúng, chúng tôi đă bị thiệt hại hai chiếc máy bay trong phi vụ trước. Một chiếc hôm qua và một chiếc hôm kia. Thế nhưng một phi công đă thoát chết.
- C̣n người kia ?
- Người kia không.
Anh ta liếc mắt nh́n đôi giày của tôi rồi bắt đầu mở máy. Tiếng máy nổ ầm, những quả bom napalm treo đung đưa, đường băng vùn vụt lướt qua và thóang chốc chúng tôi đă ở trên bầu trời xanh biếc.
- Đẹp chứ hả ?
- Vâng, đại úy.
- Tôi thích chiếc máy bay này. người phi công ngồi trong chiếc máy bay này có cảm giác như ngồi lái trong chiếc Ferrari. Bà có nghe nói đến YAT37 không ?
- Không.
- Ồ, nó c̣n hoàn hảo hơn. Bà biết không, nó có thể thực hiện phi vụ chỉ với một động cơ. Giả thiết rằng một động cơ bị hỏng lúc cất cánh, nó vẫn cất cánh b́nh thường như không có ǵ xảy ra.
- A thế hả ?
- Chiếc A37 tuy vậy cũng gần như chiếc YAT37.
Anh ta trở nên hoạt bát, anh ta thay đổi giọng nói và không c̣n có vẻ ǵ xa vời. Và ở đâu đó, ở phía nam Mỹ Tho, một tốp việt cộng mệt mỏi đang theo dơi bầu trời. Trong chờ đợi.
- Đại úy, cần bao nhiêu lâu để tới … tới mục tiêu ?
- Khoảng ba mươi phút.
C̣n ba mươi phút nữa là họ sẽ chết. Hoặc chúng tôi sẽ chết. Hoặc chúng tôi hoặc họ cùng chết.
Ba mươi phút nữa là hết, và bầu trời xanh biếc, và Martell đang bay bên cạnh lắc lắc bàn tay. Ba mươi phút kéo dài bao lâu ?
Không kéo dài bao lâu.
Chỉ một thoáng chúng tôi đă bay trên mục tiêu, và Andy nói: “Chúng ta đă tới nơi”. Tất cả đă xảy ra thật nhanh. Máy bay bổ nhào xuống, lao thẳng vững vàng trong không trung, hay đúng hơn về hướng các cây cối đang trở nên càng to lớn, càng gần sát hơn, lúc này tôi có thể phân biệt được đâu là cành cây, đâu là lá cây, chúng hút chúng tôi về phía chúng, chúng rin rít đâm lao về phía chúng tôi, hay là tiếng rin rít của bom, phía bên phải tôi một trái bom rơi xuống, anh ta đă ấn nút thả bom và trái bom lao xuống cùng chúng tôi, song song với chúng tôi, nó dài ngoằng, đen kịt: napalm ! Tôi nh́n thấy nó rồi tôi không c̣n nh́n thấy nó. Nó biến mất trong khi các cây cối như đang cản chúng tôi lại, rồi tôi cảm thấy bị giật lại, một cảm giác hẫng nhẹ dễ chịu, cú bổ nhào đă hết, các cây cối cũng đă biến mất, nhưng thay thế vào đấy là một sức nặng vô h́nh, một sức nặng không chống cự được, bầu trời xanh đă đổ xuống, sao nặng nề, càng thêm nặng nề, dường như đang đè bẹp chúng tôi, khiến chúng tôi bất động bằng cách bịt mắt chúng tôi, trói tay, đầu óc không c̣n nghĩ ǵ khác ngoài ư nghĩ: ối trời ơi, chưa bao giờ có thể tưởng tượng bầu trời nặng như thế, ối trời ơi, làm cách nào để trời trở nên nhẹ đi. Trời đă trở nên nhẹ đi khi Andy reo lên với giọng mừng rỡ:
- Tuyệt vời ! Bà đă chịu đựng được rất tốt, giỏi lắm ! Trong chín giây chúng ta đă hạ thấp độ cao từ ba ngàn mét tới hai trăm mét, chúng ta đă làm số sáu ngược và bà đă chịu được !
- Cảm ơn, đại úy.
- Bà nh́n thấy chứ ? Bà có bị mất hướng nh́n không ?
- Không, đại úy.
- Lần tới bà hăy thít bụng vào, và lên gân cánh tay thật mạnh. Rồi ấn cái nút đỏ ở bên phải. Khí oxy nguyên chất đó. Hăy thở bằng oxy nguyên chất.
- Vâng, đại úy.
Về napalm đă thả anh ta không có một lời.
- Thế nào tốt chứ, đại úy ?
- Dĩ nhiên rồi, nó đă rơi trúng như một em bé gái ngoan ngoăn. Bà có nh́n thấy cột khói đen dưới đó không ? Bây giờ đến lượt Martell.
Martell cũng bổ nhào xuống, một điểm xanh trong bầu trời xanh, anh ta đă thả bom.
Cả bom của Martell cũng đă rơi xuống ở đúng điểm cần phải rơi, khói đen bốc cao lên. Và Martell bay ngược vút lên cao, một chấm xanh trong bầu trời xanh, một con bướm vô t́nh. Hăy cho tôi biết, Nguyễn Văn Sâm, anh cảm nhận ǵ khi nh́n những người ấy chết. Tôi cảm nhận ǵ, tôi nghĩ người phi công Mỹ chắc là có cảm nhận sau khi đă nhấn thả một quả bom. Sự khác nhau là ở chỗ sau đó anh ta bay đi khỏi và không nh́n thấy cái mà anh ta đă gây ra. Ai đă nói với tôi cũng một điều ấy vào nhiều năm trước đây nhỉ ? À, đúng rồi: một nhà du hành vũ trụ, Wally Schirra. Hôm đó ở Cape Kenedy trong khi kể về Triều Tiên. “Chúng tôi những người phi công giết người không cần bẩn tay, không cần bẩn mắt, không cần bẩn ǵ hết”.
Không ǵ hết ?
- Chú ư máy bay lại lao xuống – Andy nói – lần này tôi ấn nút thả từ phía bên tôi.
Máy bay thả bom lần thứ hai. Rồi lần thứ ba. Rồi lần thứ tư, lần thứ năm và lần thứ sáu. Mỗi lần máy bay lao xuống từ độ cao ba ngh́n mét tới hai trăm mét trong ṿng chín giây, trong cái cảm giác không bay vọt lại lên cao được nữa và lao tới tận sát mặt đất đâm toác một lỗ hổng và nằm lại tại đó, trong sự khổ sở v́ được thoát chết nhưng lại bị đè bẹp bởi bầu trời, bị mù bởi bầu trời. Lần thứ hai tôi đă sợ. Tôi nhận ra là những người Việt cộng xả súng bắn và tôi chỉ muốn tháo chạy: nhưng chạy đi đâu. Trên mặt đất c̣n chạy trốn được, c̣n ẩn nấp được, c̣n trong thân máy bay th́ bị mắc kẹt ở đó không có lối thoát. Lần thứ ba tôi đành chấp nhận và chỉ lo theo dơi không để mất khoảnh khắc khi Andy ấn nút bom: lại thả từ phía của tôi. Tôi không bỏ sót một sự việc nào; tôi quan sát tất cả. Anh ta ấn một cái nút, thế là quả bom rùng ḿnh lúc lắc, rồi nó nhẹ nhàng tách ra khỏi thân máy bay và lơ lửng ở đấy, rồi chúi về phía trước và rơi xuống cùng chúng tôi cho đến khi chúng tôi bay ngóc thẳng lên cao. Lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu th́ tôi đă thành quen. Tôi có thể quan sát cuộc diễu hành với một vẻ thản nhiên, và cuộc diễu hành này được bao gồm cả những bóng người chạy tháo từ hầm trú ẩn, từ hào rào bao bọc bằng những bao tải cát, họ vùng vẫy những cánh tay để t́m cách thoát khỏi những ngọn lửa, và ai đó bị ch́m lỉm trong đống lửa. Tôi sẽ nói dối nếu như tôi bảo rằng tôi đă có một cảm giác tội lỗi, hay thương hại. Tôi đă quá lo lắng và cầu mong rằng Andy sẽ làm cái mà phải làm, phải giết để không bị giết: tôi không có th́ giờ để khóc cho họ. Tôi không muốn. Chỉ khi đă ở trên ba ngh́n mét, khi mà tôi biết là đă an toàn, và nh́n thấy Martell đang bổ nhào xuống, lúc đó tôi mới cảm thấy một cái đau khó diễn tả, khó diễn tả cũng như cái đau bị kim đâm. Cái kim đó không phải là sự nhận thức tốt của tôi, đó là một ḷng mong muốn tri thức của sự nhận thức.
- Đại úy, chúng ta đă xong nhiệm vụ rồi à ?
- Ồ, chưa ! Bây giờ chúng ta lại bay thấp xuống để giải quyết những khẩu liên thanh của họ. Bà thấy không ?
Buổi tối.
Tôi đă bỏ không viết hôm nay, tại v́ tôi đă bị loạn tim. Không bị nặng, chỉ hơi bị nghẹt tim, tim đập dồn: bác sĩ bảo là sẽ chóng qua khỏi, đó là do sáng nay tôi bị ảnh hưởng của sức ép. Theo ư ông, trước khi ngồi máy bay bổ nhào, tôi cần phải được kiểm tra điện tim. “A ! Những người Mỹ ! Những người Mỹ !”. Ông ta nói đi nói lại. “Họ chỉ lo nghĩ về giầy đi, họ không nghĩ ǵ tới quả tim !” Ông ta là một bác sĩ người Pháp.
Tuy vậy rồi cũng qua, giờ đây, tôi viết tiếp từ điểm tôi đang bỏ dở. Xem nào, tôi phải hiểu rằng tôi đă cảm thấy ǵ khi Andy thông báo chúng tôi sẽ lại phải bay nhào xuống lần thứ bảy. À đây, trước hết tôi cho rằng tôi đă có một cảm giác bất lực hoàn toàn. Sau đó giống như một sự kích thích, một sự thích thú điên rồ đối mặt với cái chết. Thực vậy tôi hiểu rơ ư nghĩ của việc bay bổ nhào xuống phía tràng liên thanh: có nghĩa là tự biến hóa ḿnh thành một mục tiêu bất động để ḿnh bị bắn trúng một cách quá dễ dàng, đối diện với một sự thách đố tột đỉnh. Thế rồi, th́ đây tôi không biết nữa. Có lẽ tôi đă cảm thấy như bị kim đâm. Có lẽ.
- Ê, lần này chắc sẽ gay cấn đây. Bà cầu Chúa đi – Andy mỉm cười.
- Trong hai mươi giây tới ông sẽ là Chúa của tôi – tôi đáp lại anh ta.
Và chúng tôi bổ nhào xuống.
Trong khi chúng tôi bổ nhào xuống tôi đă nh́n thấy họ rất rơ. Họ không nhiều, chỉ khoảng năm hoặc sáu người. Họ mặc bộ đồ màu kaki giống như những người chết ở Đắc tô, họ nhỏ bé, giống như những người chết ở ở Đắc tô, và họ không đội mũ cối, giống như những người chết ở Đắc tô. Họ tụ tập thành một tốp, hai người giữ súng liên thanh c̣n mấy người kia giữ súng trường, h́nh như thế, họ đang chờ chúng tôi. Dừng lại. Tôi nhớ là lúc ấy tôi đă tự hỏi với sự can đảm nào cần phải có để họ chờ đợi với một chiếc máy bay đang lao thẳng về phía ḿnh. Và tôi đă rất khâm phục họ. Họ chưa bắn vội. Sau đó họ đă nhả đạn. Tất cả những tia đạn nhoang nhoáng lao lên về phía chúng tôi, lúc đầu th́ hợp nhau lại sau đó th́ tách ra. Và lúc đó tôi đă hết khâm phục họ và tôi đă ghét họ. Và trong sự căm ghét ấy tôi đă thầm cảm ơn Thượng đế mà tôi đă thay thế bằng Andy, tôi đă bảo anh ta: Thượng đế phù hộ cho Andy giết họ. Rồi cùng lúc tôi cầu xin trong bài cầu nguyện đáng xấu hổ, tôi đă nhận ra rằng Andy đang bắn xuống. Anh ta tựa ngón trỏ trên một cái nút đỏ và từ họng súng 7,62 của anh ta toé ra những ánh sáng giống như ḍng ánh sáng đang chạy lên về phía chúng tôi. Một Việt cộng cầm súng ngă nhào xuống. Rồi đến lượt người Việt cộng với khẩu liên thanh. Rồi cả những khác cùng một lúc. Và cứ mỗi một cái chết tôi cảm thấy nhẹ nhàng, đúng hơn một vui thú, và tôi không cần biết rằng người ta cũng là một con người. Một con người mà một tiếng trước hay một tiếng sau đó tôi đă có thể ở cùng một phía. Tôi không cần biết đến cả việc chịu đựng quá sức khi bay vút lại trên cao, bị chèn nghén trong bóng tối v́ độ áp suất lên cao và tôi vừa bị nén ép vừa bị mù. Tôi không cần biết đến cả việc phải bổ nhào xuống lần thứ tám để kiểm tra xem họ đă chết thật chưa, để cuối cùng nhận được những lời chúc mừng của một Andy chiến thắng, vinh quang.
- Thật tuyệt vời hoàn hảo ! Gần như số tám lần này ! Giỏi, giỏi lắm !
Trên đường băng rất nhiều người chờ đón chúng tôi. Khi chúng tôi leo xuống họ nhiệt liệt chúc tụng chúng tôi và họ phất phất những cái túi ni lông sạch bong của tôi: để chú ư rằng tôi đă không hề bị ói mửa. Andy lại trở nên nhút nhát với giọng nói mơ hồ và cặp mắt hiền lành: trong anh ta không có ǵ có thể cho thấy là một người đă từng giết Việt cộng một cách thản nhiên. Chúng tôi đi uống một ly càphê và tôi hỏi anh ta đă bao lần thường đi những phi vụ như vậy, anh ta trả lời: “Trung b́nh hai lần mỗi ngày”. Rồi anh ta kể cho tôi rằng anh ta đă gia nhập Air Force vào năm 1962 và đă t́nh nguyện đến Việt Nam vào đầu năm 1967. Rồi anh ta bảo tôi là em trai anh ta Wally, hai mươi ba tuổi, đang ở Pleiku trong bộ binh đoàn số 40, tội nghiệp Wally. “Cậu ta sẽ làm ǵ. Đối với tôi, bùn đất của chiến hào tôi không thích. Tôi thích ngủ trên một chiếc giường sạch sẽ”.
- Đại úy, tại sao ông lại đến Việt Nam ?
- Tôi đă biết rằng tôi sẽ bay trên chiếc A37 và được lương bổng hậu hĩnh. Hai trăm sáu mươi lăm đô la hàng tháng chưa kể thu nhập thêm. Mỗi phi vụ họ trả tôi thêm tiền phụ trội.
- C̣n cái chết ông không nghĩ tới à ?
- Cái chết không làm tôi phiền toái, nó là một phần trong công việc hàng ngày của tôi, là một phần trong cuộc sống của tôi.
- Cái chết của ông hay là cái chết của những người khác ?
- Cùng là một thứ. Trong chiến tranh cái chết là vô h́nh chung.
Martell ḥa nhập với chúng tôi và chúng tôi cùng uống ly càphê thứ hai. Martell nguyên là người Canada, đă từng ở Triều Tiên và đến Việt Nam được một năm rưỡi: anh ta t́nh nguyện.
- Thượng úy, sao lại t́nh nguyện ?
- Tại v́ thể nào rồi họ cũng gửi tôi đi. Đi t́nh nguyện tôi được lĩnh lương cao hơn.
- Thế ông không nghĩ tới cái chết à ?
- Ai nghĩ tới nó, ở trên đó ? Người ta làm việc, bà hiểu chứ ?
- Thượng úy, ông làm việc ǵ sau khi ở Triều Tiên và trước khi đến Việt Nam ?
- Tôi đă làm công nhân ở một nhà máy may áo nịt ngực. Tôi đứng máy và cắt nịt ngực.
C̣n tôi th́ ở đây trong pḥng của khách sạn Astor ở đường Tự Do, với quả tim bị đập loạn và viết nhật kư trong cái ngày mà tôi đă tham gia giết đi sáu con người. Ngoài việc giết người chúng tôi c̣n phá hủy ba hầm trú ẩn và bốn tháp bảo vệ. Nó đă được viết ở đây trên tờ chứng nhận mà Andy đă giao cho tôi: “Đây là bản sao giấy chứng nhận …”. Nó đă được viết là chúng tôi đă đạt tới gần điểm 8g, đến mức tôi có thể chứng minh cho các người bạn du hành vũ trụ để tự hào về ḿnh. Tôi đă được đề cao tại Ṭa báo chí Pháp và Mazure đă chúc mừng tôi với một nụ cười trang trọng, c̣n Moroldo th́ gần như phát ghen: “Tôi cũng muốn được thử”. Chỉ có François là không nói ǵ hết. Trong cách đánh giá cuộc sống và con người của anh ta, một bên là những người can đảm và một bên là những người đáng khinh. Sự giỏi giang của tôi không là ǵ.
- Hừm. Tôi lấy làm tiếc cho việc sáng nay. Nhưng mà đôi ủng ấy làm tôi lo ít thôi.
- Tôi biết, François.
- Có đúng là Andy đă làm nghề cắt áo nịt phụ nữ không, hả ?
- Không phải Andy, người kia.
- Và cứ mỗi phi vụ người ta trả cho họ tiền phụ trội, có đúng không ?
- Đúng.
- C̣n cô có tin là trong nhận thức của anh ta một người con trai tử tế sẽ không bao giờ bị bứt rứt bởi cái nghề mà anh ta làm, là giết người bằng cách ấy không gây cảm giác ǵ, không ǵ hết.
- Vâng, thực ra tôi đă hơi ngây thơ mà chờ đợi một sự ngược lại.
- Hừm, một thời tôi cũng ngây thơ. Khi mà tôi làm phóng viên thường trú chiến tranh ở Triều Tiên, tại v́ lúc đó tôi đă quá trẻ. Nó đă xảy ra một sự việc như vậy lại đúng ở Triều Tiên. Mục tiêu là một nhóm người bắc Triều Tiên. Andy đă giết hết trừ một người. Thế là anh ta lại bay bổ nhào xuống để truy t́m người ấy. Người ấy chạy giật lùi nh́n chúng tôi, một bàn tay che mặt, bàn tay kia giơ cao như muốn đẩy xa chúng tôi. Người ấy ngă xuống v́ trúng quá nhiều đạn và khi chúng tôi quay trở về tôi hỏi Andy: Cậu có nh́n thấy người ấy tự bảo vệ ḿnh như thế nào không ? Anh ta trả lời: “Ai ?” Anh ta cũng không c̣n nhận thấy ai nữa.
- Thế đấy.
- Anh ta đă hoàn thành nhiệm vụ. Đó là một công việc của anh ta.
Một công việc không mấy khó khăn. Đằng nào th́ anh ta cũng được lên thiên đàng tại v́ anh ta yêu vợ con và ngày chủ nhật anh ta hay đi lễ nhà thờ.
- Hẳn rồi.
- Có lúc tôi không c̣n muốn làm nhà báo nữa, tôi mong muốn làm luật sư. Cô biết không, tôi hay ước ao trở thành luật sư. Để t́m ra một bào chữa cho tất cả và t́m hiểu mọi nguyên nhân.


Mậu Thân
Tác chiến giữa ḷng nhiều thành phố

Minh chứng hùng hồn: Mỹ mất kiểm soát toàn bộ!

Châu Loan Phạm
Người dịch

Tác giả : Nhà báo Oriana Fallaci

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>