Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

Bích Xuân, Paris


Nhạc sĩ Trần Tiến

 

Nhạc sĩ Trần Tiến

 
 

Tối thứ bảy tôi lang thang dọc bên bờ sông Seine, nh́n những lọn sóng chảy nghiêng nghiêng giữa con tàu trắng bóng, lộng lẫy với hàng trăm ngọn đèn chớp sáng rực rỡ trên sông, như một sắc cầu vồng hoà vào tôi, vào mỗi người một niềm vui cuộc đời. Tôi đứng trên cầu sắt si già sù ś, nh́n xuống dưới đang gắn chặt giữa trời đất mà không hề có một giọt mưa nào rơi xuống, chỉ có gió lạnh lùng thổi qua, rồi lặng lẽ bay vào cơi hư không. Tôi ngước nh́n xuống phố, phố xá bắt đầu ch́m trong sương ảo, và tôi cũng bắt đầu tâm sự cùng anh, trong phút tĩnh lặng. Lúc này th́ tôi thấy ḷng ḿnh ấm áp, khi nhớ nụ cười anh dưới ánh đèn lập ḷe bùng lên…

Một tối tôi đến nhà hàng Chez Xuân tại Paris để nghe anh hát. Trong một khung cảnh đầm ấm dễ thương. Anh ca bài « Những cánh hoa trong đời » làm tôi thấy ḿnh đang đứng dưới cây ổi, giữa mùa hè với lung tung kỷ niệm sau vườn nhà. Bên những cảnh thiên nhiên, đẹp đẽ tâm hồn thanh thản trong sáng. Những bài ca kế tiếp anh đưa người nghe hôm đó, khó mà xoá nhoà theo năm tháng, dù anh kết thúc một khúc nhạc cuối của bài « Con chim sẽ tóc xù » « Đừng tin em nhé, đừng nghe, mà nghe em nhé, đừng tin ». Lạ chưa !

Lúc tôi chưa nghe anh ca. Nh́n thôi, « bụi » nghệ sĩ lắm! Trời sinh anh ra làm người nghệ sĩ mà…Tôi lại nói bậy, cha mẹ sinh ra anh, chớ làm sao trời sinh anh được ! Tôi có máu lăng mạn nhất đàn bà, nên muốn « chụp » anh ngay, ( không âu yếm ) lăng mạn chút thôi để cho đời tươi đẹp ấy mà…để rồi chẳng bao lâu nữa, chẳng bao lâu nữa…Tôi lại nhớ câu thơ chàng thi sĩ đa t́nh « Mau với chứ vôi vàng lên với chứ ! Em ơi em t́nh non sắp già rồi…»Tôi khoái anh có nét phong trần lăng bạt, như lời anh trong nhạc. Hóa ra bao nhiêu mùa xuân trong đời, đă tươi nở ra, đă tàn úa, tôi đă từng quen thuộc, từng đường nét từng vùng, vậy mà nó vẫn luôn mới lạ, thách thức mà tôi không ngăn nỗi khi anh nh́n tôi cười ruồi. Lạ nhỉ ! Lại nh́n. Trời ạ ! lại yêu chết cái nh́n. Tôi lại tưởng tượng ra một h́nh ảnh liêu trai và cổng thiên đường ngay bên cửa sổ, nhưng không gợi lên sự nồng nàn trong thân xác. Này anh nhạc sĩ ! anh có nhiều thứ để cho phụ nữ « khoái » lắm đó nghe! Liệu hồn. Lạy trời ! tôi c̣n biết ǵn giữ truyền thống văn hoá cổ truyền .

Trong bài nhạc Vô T́nh …« Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn cuộc đời cho tôi một người . Rồi người có vô t́nh người đi, rồi chiều có vô t́nh chiều qua…Giữ sao người đừng đi, giữ sao chiều đừng qua…» Lời đâu có diễm lệ xa hoa, mà lôi cuốn người ta đến thế ! Những câu mộc mạc mà mặn mà sâu lắng. Lời lẽ chân thành như có cái ǵ xót xa, đau khổ ? biểu tượng anh là một người sâu sắc và phải biết nhiều tâm lư. Anh đang hát khúc ca ngàn năm của cuộc đời, khi màn đêm buông xuống càng thấy gần gũi hơn. Lời ca mằn mặn bên tiếng sóng biển ŕ rầm nhè nhẹ, sâu hơn đáy đại dương, như biển đang hát, có khi như gió vít vi vu, th́ thầm ngọt ngào nửa vời ư vị, cứ đẩy lên tận cùng của nhịp thở, làm cho đêm dịu dàng duyên dáng trở lại. Đúng là cơn bảo cấp tám ập tới, nói đúng theo cung cách tiểu thuyết lăng mạn, vui v́ đời có anh!

Tôi đang nh́n thẳng vào mắt anh. Có phải anh đang buồn ? làm tôi cũng buồn. Một nỗi buồn xa vời mà có thực trong những phút giây ngắn ngủi, mỏng manh. Nh́n anh tŕnh diễn những bản nhạc vui, cảm tưởng tôi, anh như một đốm nắng chiều, chú bé rong chơi giỡn đùa ngông cuồng của tuổi trẻ, theo tiếng hót của chim họa mi, tinh nghịch nháy mắt mỉm cười với mọi người.

Đêm văn nghệ có mặt nhạc sĩ Jules Tambicannou đệm dương cầm, và ca sĩ Minh Đức hát nhũng bài t́nh ca mới của anh. Tôi lặng lẽ nghe anh hát, mọi người hôm ấy cũng im lặng nghe anh ca, như quên hết mọi điều, và cả anh cũng quên anh nốt, chỉ c̣n một thứ ngự trị trong pḥng,

đó là những bức tranh nhạc của anh trên gía vẽ. Bản nhạc chấm dứt, tôi cũng như mọi người hôm đó, dành cho anh những tiếng vỗ tay liên tục. Này người anh thân mến,

Nhạc sĩ Trần Tiến và bích xuân

sao anh sôi động thế ! Tôi khen anh cũng bằng thừa. Nhưng tính tôi xưa nay vẫn thế, khi biết ḿnh thích ǵ là nói ra liền. Thích mà không nói để trong ḷng là người ích kỷ. Đơn giản và dễ dàng như vậy mà thiếu ǵ người phục tài mà không chịu nói ra !.

Cách đây hai năm t́nh cờ tôi nghe bài «Mặt trời bé con» tại nhà nhạc sĩ Jus Tambicannou ông làm hoà âm cho một cô bé ca trong một nhà hàng tại Paris. Bài «Sao em nỡ vội lấy chồng » (Trần Tiến) « Lời ru buồn nghe mênh mang mênh mang sau luỹ tre làng, sao em nỡ vội lấy chồng …»Thôi th́ khỏi nói, buổi văn nghệ nào cũng có người ca lá Diêu Bông ơi Diêu Bông …bay hà rần nhiều hơn lá mùa thu ở vườn Luxembourg Paris…Một hôm tôi được người bạn từ hoa kỳ qua Paris, anh Richard Lâm từng ái mộ anh cho biết nhạc sĩ Trần Tiếnsẽ đến Paris tŕnh diễn chương tŕnh nhạc của anh. Thế là tôi hân hạnh ngồi chung bàn với anh và được anh tặng cho tuyển tập ca khúc từ năm 1980 đến 2000 và CD nhạc 10 t́nh khúc Tự Họa do nữ ca sĩ Trần Thu Hà cùng anh diễn ca.Tôi đang tập bài nhạc Vô T́nh của anh . Tôi bắt chước tiếng trầm trầm của Trần Thu Hà, và tôi hát nhuyễn như cháo, có dịp sẽ hát cho anh nghe. Tôi tưởng tôi «mê» anh, nhưng không ngờ khi về nhà nghe Trần Thu Hà ca tôi cũng «mê» Trần Thu Hà luôn. Chết chửa ? gặp ai có tài tôi cũng mê ráo trọi ! Giọng ca của Hà đầy tính cách tha thiết, đậm đà, nồng nàn, vừa xa lạ vừa gần gũi. Tôi ngầy ngà bởi tiếng ca mềm mại, vừa phát tiết ra như vỡ nứt cái ǵ hụt hẫng trên trời cao. Cái màu sắc ẩn hiện tàn phai theo năm tháng kia, đang dần dần an ủi linh hồn bơ vơ nơi đất khách quê người. Tôi yên lặng cảm thấy hạnh phúc như cái ǵ đang nơi lồng ngực. Sao con người tôi nhạy cảm thế! Lăng mạn đến thế ! Uớc ǵ nếu mà tôi có giọng ca như Hà để tôi cũng đem chia xẻ với đời, với người….

Tôi bớt chút thời giờ để nói với anh. Tưởng sau vụ gặp gỡ tại Paris biệt âm vô tín , nhưng hôm nay lại nhận được thư anh từ xa gởi lại, và anh ạ ! Paris chỉ c̣n vài ngày nữa vào xuân. Mùa xuân c̣n có mưa phùn lất phất, thỉnh thoảng có chút nắng hồng nồng ấm, lung linh trong vắt kỷ niệm với anh ở một vùng nào đó, dù cuộc tṛ chuyện ngắn ngũi bên lề, rất thường, rất cần, nhưng rất đời, để lại sau lưng Paris những dư âm đặc biệt và hấp dẫn từ bên trong mỗi người. Tạm biệt anh trong một tâm trạng thi vị ngọt ngào .


Bích Xuân - 2006

Bích Xuân
E- Mail : bichxuanparis@yahoo.com Website : http://bichxuanparis.free.fr

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>