Mail Contact Home

Gửi cho bạn bè trang báo này

 

Tản Mạn ... Noel !

 
 

Tôi đứng tần ngần trước giáo đường, mà nghe như bị thất lạc một cái ǵ ... !?

Người người lại qua như không hề nh́n thấy tôi. Họ nói họ cười như rằng chỉ có họ ở trên đời, lác đác vài hạt tuyết rơi, Tôi kéo nhẹ chiếc áo khoát lông trên người và nghĩ những người kia có lạnh không ?

- Mấy năm trước tôi luôn nh́n vào tấm ảnh mà cười một ḿnh, c̣n giờ đây khi nh́n vào trái tim như se thắt lại.

Chú im lặng đứng ở một khoảng cách nh́n tôi, như giữ cho tôi một khoảng không gian của riêng ḿnh .. chợt có tiếng phonne, bài nhạc quen thuộc mà nghe như có chút ǵ đó thương đau
- Aba lại t́m rồi ! tôi trở về với thực tại, để rồi vội vă bước đi, đi như bỏ lại sau lưng mọi thứ, bỏ Giáo Đường bỏ hàng cây ... bỏ ước nguyện .. mà có khi nào đang muốn trút bỏ chính bản thân ḿnh ?!

Mùa Đông. Những cành cây lá cỏ đă trở nên khô khốc, làm mọi thứ trở nên tiêu điều ... nữa rồi ! những hạt tuyết thật là đỏng đảnh, lại rơi ! Tự cho ḿnh chút hương vị miền Quê xa lắc, những đứa bé trong cô nhi viện thật là đáng thương chúng có gương mặt thật thơ ngây vậy mà vừa chào đời đă mang theo sự bất hạnh. Thương tật mang theo trên bản thân ḿnh .. mai sau sẽ ra sao?! cô gắng để mà sống ư, cố gắng trở nên mạnh mẻ, lạc quan, yêu đời .. rồi sẽ thế nào chứ ?! cũng là một nỗi bi thương đeo mang suốt cuộc đời, mà phải chăng tôi đang nói chính bản thân ḿnh, cái cơ thể yêu ớt mỏng manh như thuỷ tinh dễ vỡ ... như mọi người thường bảo, tôi có khác ǵ với các bé đâu ?

- Chúa ở trên cao .. xin hăy giúp những người con bất hạnh .. và giúp loài người luôn luôn hạnh phục nhé !

Noel rồi ! tôi sẽ lại lơ'n hơn xưa .... !

Ngọc Nhi
Korea - 12.2007

zz_hoahongtrang_zz@yahoo.com

 
 
 


Ghi rơ nguồn "yeuvietnam.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

<< GIAO KÈO >>